Hiện trường ngơ ngác hết một giây, sau đó cười nghiêng ngả long trời lở đất.
Người nghe 1: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha cười điên rồi!
Người nghe 2: Ha ha ha ha thầy vượn không thể không like!
Người nghe 3: Thầy vượn còn giả vờ trầm ngâm suy tư mãi mới nói nữa, ha ha ha ha!
Người nghe 4: Thắp một ngọn nến cho đại thần ha ha! (nến)
Người nghe 5: Thắp một ngọn nến cho đại thần +1! (nến)
Người nghe 6: Thắp một ngọn nến cho đại thần +2! (nến)
...
...
"Ha ha ha ha." Tề Tĩnh đập bàn cười to không ngừng, "Thắp một ngọn nến cho đại thần +3."
"Chuyện bắt chước hay không, tin rằng hôm qua Trường Cung đã nói rõ ràng. Tôi không nhắc lại nữa. Chúng ta chỉ bàn về buổi diễn hôm nay."
Viên Tranh Minh hiền hòa chậm rãi nói.
"Về phương diễn phối âm, giọng nói của thí sinh số 10 có lợi thế vô cùng may mắn, có thể nói là chất giọng cực hay. Nhưng tôi nghĩ một bộ quần áo mặc trên người, chỉ có chất liệu tốt vẫn chưa đủ. Tôi không phải con đười ươi, không phải mặc mỗi cái khố là được... À, số 10 đi đâu mất rồi?"
Tề Tĩnh cười cười, lấy tay lau khóe mắt. Đột nhiên nghe ông hỏi vậy, anh vội vã lật lại danh sách trong kênh, quả nhiên Đồng Tước Đài đã không còn trong kênh. Giờ này mà muốn hắn ta ở lại nghe thì thật quá đáng. Da mặt bị mài sắp mòn rồi, nếu không để hắn về bôi thêm kem thì ác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-quyen-duy-nhat/584743/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.