Thẩm Nhạn nói xong câu kia rồi cúi đầu rũ mắt, không nói gì nữa, chỉ rút bút máy từ trong túi áo ra, tập trung ghi chép lại vào bảng báo cáo treo trên đầu giường bệnh của chó con.
Cho tới khi hắn viết xong, trong phòng vẫn luôn yên lặng. Lúc này hắn mới phát hiện ra Tề Tĩnh cũng im lặng theo hắn.
"Ha ha." Khi anh mở miệng, lại là nở một nụ cười tự mỉa mai.
Thẩm Nhạn ngẩn người, nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn anh.
Tề Tĩnh đứng thẳng, miệng cười nhưng ánh mắt không nhiễm chút ý cười, duy chỉ có khóe môi vẽ một đường vòng cung mà thôi.
"Năm đó ba em cũng nói những lời này." Anh nói, thanh âm rất bình tĩnh, nghe vừa thản nhiên vừa đơn điệu, cứ như dùng máy đánh chữ mà gõ ra từng lời, hoàn toàn không giống người đang nói về chính mình. "Ông ấy nghĩ em không "sửa" được, cho dù có sửa, cũng nhất định sẽ tái phạm. Bởi vậy dứt khoát bỏ em luôn."
Nói xong, ngay cả khóe môi cong cong cũng chậm rãi hạ xuống, gương mặt anh không có cảm xúc, yên lặng nâng Ngày Về nhỏ lên, vùi đầu vào lớp lông mềm mại của nó mà cọ cọ.
Thẩm Nhạn thấy thế, sắc mặt chợt thay đổi, miệng mấp máy mà không nói nên lời.
Lúc này, Tề Tĩnh lại cười rộ lên, nhưng lần này là một nụ cười chân thật, cười một cách thản nhiên: "Nhưng mà không sao. Con chó này nhất định sẽ tìm đượcmột chủ nhân mới... Còn em, em đã có anh rồi. Em tin rằng mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp hơn."
Dường như Ngày Về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-quyen-duy-nhat/584715/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.