Thẩm Nhạn.
Chút sức lực cuối cùng như dồn hết để thốt lên hai chữ kia, mặc dù đã chẳng còn bao nhiêu.
Tiếng gọi ra cũng nhẹ giống như vậy, nhẹ tựa đang thì thào nói nhỏ.
Sau đó, Tề Tĩnh cảm thấy được động tác của Thẩm Nhạn ngừng lại, chỉ là ngừng lại, chưa từng buông ra.
Trong phòng lặng yên trong giây lát, để tiếng mưa rơi ngoài kia tranh thủ ào vào ồ ạt. Tay của Thẩm Nhạn và cơ thể anh giống như từng hạt mưa đang bám trên tấm cửa kính ngoài kia, cho dù đã ngừng lại vẫn gần gũi dán chặt.
Tề Tĩnh bình tĩnh dần trong hoảng hốt, tìm lại được chút sức lực, vẫn dùng để thốt lên hai chữ kia:
"Thẩm Nhạn..."
Thẩm Nhạn duy trì tư thế này, không chịu nhúc nhích.
Hắn như đang chờ một lời tuyên án cho tội lỗi của mình, chôn đầu bên gáy Tề Tĩnh, run nhè nhẹ. Hắn không nói gì, cũng không giải thích gì, chỉ vô thức xiết chặt vòng tay, ôm lấy người trong ngực một lần nữa.
Bất kể Tề Tĩnh xử lý hắn như thế nào, hắn vẫn muốn quý trọng thời khắc gần gũi này.
Nhưng Tề Tĩnh không nói ra lời từ chối như trong tưởng tượng của hắn. Thay vì nói là từ chối, chi bằng nói là một cách ngầm đồng ý.
"Đừng ở đây..." Ngón tay Tề Tĩnh nhẹ nhàng cuốn lấy hắn, đốn ngón tay nhẹ nhàng ma sát, thanh âm khàn khàn có thể cọ tới tận đáy lòng, "Tới... Phòng ngủ đi."
Mưa dường như càng nặng hạt hơn, tiếng mưa gõ lộp bộp trên thủy tinh, hạt mưa không ngừng lại nữa, cứ như bị ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-quyen-duy-nhat/584688/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.