Thẩm Nhạn mờ mịt nhìn Tề Tĩnh, sau đó chớp chớp mắt.
"Uống say?"
Hắn nhẹ nhàng lặp lại hai chữ này, cứ như là lần đầu tiên được nghe thấy từ ngữ xa lạ tới vậy.
Ngón tay hắn day day thái dương, đầu nặng như đeo chì, nặng trịch không ngẩng lên nổi. Vì vậy, hắn chỉ có thể cúi đầu mệt mỏi suy tư, chốc lát sau cũng hiểu ra ý nghĩa của từ này, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Không, không uống say."
Tề Tĩnh nhìn hắn, đưa ra một kết luận vô cùng rõ ràng.
"Thẩm Nhạn." Trước đây anh đã từng phải chăm sóc đồng nghiệp say xỉn, có khá nhiều kinh nghiệm về mặt này. Anh biết không thể cãi với người say, chỉ có thể chậm rãi dẫn dắt, "Được rồi, chúng ta đã ăn mừng xong rồi, đêm nay dừng ở đây thôi. Em đỡ anh đi nghỉ ngơi có được không?"
Anh dùng chất giọng thích hợp nhất để đọc trách dỗ trẻ con ngủ, dịu dàng, nhẹ nhàng vỗ về.
Bởi vì đôi khi, người say giống như trẻ nhỏ, nhất định phải kiên trì.
"Được." Thẩm Nhạn thấp giọng trả lời, xem ra còn hơi tỉnh táo. Tề Tĩnh thấy hắn nhíu chặt đôi mày, vẫn nhắm hờ mắt giống như đang chịu đựng giày vò. Anh không đành lòng, vội vã đứng dậy vòng qua bàn, nhẹ nhàng xoa lưng hắn.
Cảm giác được người ấy gần bên, Thẩm Nhạn mở mắt ra, ánh mắt hoảng hốt, vội buông tay đang nhấn huyệt thái dương ra, vô thức tìm kiếm Tề Tĩnh.
Tề Tĩnh không tránh đi. Ngón tay Thẩm Nhạn chạm vào góc áo sơ mi bên hông anh, chậm rãi dùng cả bàn tay mà túm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-quyen-duy-nhat/584687/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.