Tôi sững sờ nhìn Quân, ánh mắt anh ta tràn ngập sự khinh thường, chán ghét khi nhìn tôi. Trước đây tôi từng bị đánh ghen, từng bị sàm sỡ, nhưng so với điều ấy thì bị Quân nói thẳng mặt thế này vẫn là cảm thấy nhục nhã nhất.
Ức quá, tôi đứng dậy đi thẳng ra ngoài, một phút cũng không muốn quay đầu nhìn lại. Bước ra khỏi cửa quán, tôi ngồi phịch xuống một chỗ, tôi bỗng dưng tự cười chính bản thân mình. Ước mơ về một công việc ổn định, một người chồng yêu thương và một gia đình hạnh phúc có phải là điều quá xa vời? Thực ra, tôi cũng không lấy làm lạ gì với thái độ của Quân vừa nãy. Anh ta đối xử với tôi tệ hơn nữa cũng chẳng trách nổi. Tất cả là do tôi lựa chọn, nhưng có điều lòng tôi vẫn cảm thấy tủi thân kiểu gì ấy.
Tôi ngồi đó không biết bao nhiêu lâu rồi mới nhớ đến việc bắt một chiếc xe ôm trở về nhà. Vừa nhìn thấy tôi, cái Hoa hỏi:
- Ơ tao tưởng mày không phải đi làm.
Tôi cố gượng gạo nở nụ cười đáp:
- Ừ, không phải đi làm.
- Thế sao giờ mới về?
- Ờ thì đi hóng gió chút thôi. Mà mày có gì ăn đó, cho tao ăn mới.
- Tao đang nấu mì tôm trứng nè. Đợi xíu.
- Ừ.
Hai đứa ngồi ăn mì tôm, cái Hoa hỏi đi hỏi lại tôi có chuyện gì à, nhưng mà thôi, chuyện cũng chẳng có đẹp đẽ gì nên tôi không kể. Đêm đó, chẳng hiểu sao tôi nằm mãi vẫn chưa ngủ được. Những câu nói
mỉa mai của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-phan-doi-tinh/227252/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.