Khoảnh khắc đó, tim tôi muốn bắn ra khỏi lồng ngực, cái cảm giác giống như mình đi ăn trộm bị bắt gặp vậy đó. Theo bản năng, tôi cuống cuồng tìm cho mình một chỗ trốn an toàn. Quân thấy vậy liền liếc mắt sang nhìn tôi, lạnh lùng hỏi:
- Cô tính làm gì?
- Tôi tìm chỗ trốn.
Tôi vừa dứt lời thì tiếng giày cao gót đã đang một tới gần về phía căn phòng. Vô thức tôi lùi lại về phía sau vài bước, sắc mặt hoảng loạn vì sợ bị phát hiện…Cạch…tiếng cửa phòng mở ra, 4 người 8 mắt nhìn nhau. Mẹ Quân và cô gái kia trố mắt nhìn tôi, chắc họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra trong căn phòng, không hiểu em là ai lại xuất hiện ở đây?
Tôi vội quay mặt đi thì Quân thản nhiên lên tiếng:
- Chào mẹ!
- Quân, cô gái này là….?
- Mẹ, con chưa hỏi mẹ với Thư, tại sao hai người lại tự ý vào phòng con khi chưa có sự cho phép của con vậy?
- Con hay lắm, từ bao giờ con phân biệt rạch ròi với mẹ như vậy? Mẹ đang hỏi con, cô gái này là ai?
Nhận thấy không khí căng thẳng, lại nồng nặc mùi thuốc súng, tôi vội vã lên tiếng để đánh bài chuồn:
- Thưa bác, cháu là giúp việc ạ.
Quân nhíu mày nhìn tôi, tôi thấy cô gái kia cơ mặt cũng đã giãn nhẹ ra hơn so với lúc trước. Mẹ Quân nhàn nhạt lên tiếng hỏi:
- Sao tôi chưa thấy cô bao giờ?
- Dạ cháu làm giúp việc theo giờ thôi ạ. Với lại cháu cũng mới làm được tuần nay. Cháu xin phép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-phan-doi-tinh/227251/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.