Mọi người không ai để ý đến ánh mắt của Thư nhưng bản thân tôi cảm nhận rất rõ. Tim tôi vẫn đập rất mạnh, cảm giác như muốn chui ra khỏi lồng ngực này. Thế rồi Thư nhẹ nhàng nói:
- Phiền bạn pha giúp tôi tách cafe. Tôi không thích uống trà. Trà có đậm đặc đến mấy thì vẫn có vị chát.
Tôi nhìn Thư, ánh mắt cô ấy rất coi thường tôi, nhưng tại sao lại giả vờ như không quen biết tôi, ngược lại còn nói những lời rất nhẹ nhàng. Nhưng ẩn sâu trong câu nói đó có ý nghĩa gì thì chỉ mình tôi biết. Tôi gật đầu cười :
- tôi biết rồi, cô chờ một lát.
Lúc cả nhà vui vẻ ăn uống, tôi nhìn cũng cảm thấy có chút chạnh lòng. Suy đi nghĩ lại thì cuối cùng tôi cũng chỉ là một người thừa. Tâm trạng mệt mỏi nên tôi lặng lẽ đi về phía sau ngôi nhà. Tôi ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhà Quân xây theo kiến trúc kiểu Châu Âu, ba tầng màu trắng ngà, đồ sộ, trang trọng, cho dù bây giờ đã là mùa thu nhưng bãi cỏ trong vườn vẫn được chăm sóc xanh tốt. Trong lúc tôi còn đang chăm chú quan sát thì bất ngờ tiếng của Thư vang lên:
- Giỏi…cô giỏi lắm.
Tôi quay lại nhìn Thư, khoé môi cô ấy cong lên, vẫn thái độ khinh thường khi nhìn tôi. Dù là khen nhưng câu khen ngợi như một phát tát giáng thẳng xuống mặt tôi. Tôi còn chưa kịp đáp lời thì Thư đã nói tiếp:
- Tôi từng du học nước Mỹ, từng gặp biết bao nhiêu loại đàn bà khác nhau, có loại hư hỏng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-phan-doi-tinh/1053418/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.