Sáng sớm ngày hôm sau, thứ hai đầu tuần, trước khi đi học tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý để bước vào cánh cổng trường học ấy mà sao lòng tôi vẫn cảm thấy vô cùng bất an.
Lúc tôi bước vào tới sân trường, những ánh mắt và sự xa lánh của mọi người coi tôi như dịch bệnh. Bị mọi người miệt thị, tôi cảm giác như bị rơi xuống cái hố sâu vạn trượng.
Chắc nhiều người sẽ nghĩ rằng giữa hoàn cảnh này sao tôi không tạm nghỉ học. Nhưng tôi luôn nghĩ rằng tất cả chuyện phiền phức trên đời đều là sự thử thách của thượng đế dành cho mình, bởi vậy cách tốt nhất chính là cố gắng suy nghĩ lạc quan. Tạm nghỉ học?tại sao phải thế? Tuyệt đối không thể vì chút khó khăn này khiến bản thân bị đánh ngã. Càng không thể để cho mưu hèn kế bẩn cho bọn tiểu nhân thành công. Tôi siết chặt tay bước thật nhanh về phía lớp học, trong miệng lẩm nhẩm câu thần chú “ không được để ý, không được để ý”.
Thế rồi cuối cùng, tôi vẫn bị một đám cả nam cả nữ chặn lại:
- Ôi đây không phải là gái gọi cao cấp Hoàng Ái Vân sao? Cô em đi đâu mà vội vàng thế, tụi anh học trên khoá em mà vẫn chưa biết mùi vị làm tình. Hay là em ra giá đi, anh có tiền nên không để em thiệt đâu.
Tôi ngước mắt nhìn bọn chúng với ánh mắt đầy căm ghét. Đây là top học sinh cá biệt của trường, cũng là top học sinh thuộc hội con nhà giàu. Lời hắn ta vừa dứt thì cả đám cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-phan-doi-tinh/1053417/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.