Trong bữa cơm tối hôm đó, anh thật sự không kiểm soát được đôi mắt của mình mà nhìn về khía cô.
Cũng như bao nhiêu người khác, khi biết về hoàn cảnh thật sự của cô thì trong lòng của họ toàn sự thương hại. Mà đối với cô, sự thương hại đó chính là những nhát dao đâm xuyên qua người, nó càng chứng tỏ là cô đáng thương và thảm hại đến nhường nào.
"Lão gia, em hơi mệt, em lên phòng nghỉ ngơi trước được không?" Cô cảm thấy bầu không khí có hơi ngột ngạt nên muốn nhanh chóng thoát khỏi nó.
"Em sao vậy? Bị bệnh à? Có cần đi đến bệnh viện không?" Lôi Chí Hào rất quan tâm cô, nhưng cô lại có cảm giác như sự quan tâm ấy không hoàn toàn dành cho cô.
"Em không sao, lão gia không cần lo đâu."
Nói xong cô liền đi lên phòng, từ đầu đến cuối đều né tránh ánh mắt của Lôi Kình Vũ.
"Ba, con cũng ăn xong rồi, con lên phòng trước đây."
"Ừm."
...
Lôi Kình Vũ trở về phòng tắm nước lạnh, anh cảm thấy như bản thân sắp phát điên. Anh không hiểu tại sao lại cảm thấy đồng cảm với cô, mặc dù anh luôn chán ghét cô đến tột cùng.
Thật ra trước đây anh cũng đã tiếp xúc với nhiều cô gái có hoàn cảnh khó khăn rồi. Nhưng chưa bao giờ cảm thấy động lòng. Đối với anh, không có nỗi khổ nào thật sự tồn tại, tất cả là do bọn họ tự lựa chọn con đường của mình. Bởi, bọn họ đã tự vấy bẩn bản thân, tự biến thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-hoi-am-cho-em-nhe-nhang-chiem-lay/2869775/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.