Vài ngày sau, Lôi Chí Hào có tham dự một buổi tiệc, ông ta muốn đưa cô đi cùng nên ông ta đã kêu tài xế đưa cô đến chỗ trang điểm.
Chỗ của bọn họ rất sang trọng, đắt đỏ và chuyên nghiệp, tư vấn cho cô phong cách trang điểm, kiểu tóc và cả váy dạ hội rất tỉ mỉ.
Sau khi trang điểm xong, Nhược Hy như biến thành một người khác, như là một cô công chúa xinh đẹp ngoài đời thực.
Lúc này Nhược Hy đang thử váy, bọn họ đã tư vấn cho cô một chiếc váy dạ hội màu trắng được đính rất nhiều hạt lấp lánh và tua rua xinh xắn.
Có điều vì cô không muốn nhân viên nhìn thấy những vết sẹo trên cơ thể của cô nên cô muốn tự mặc nó, không để bọn họ vào giúp. Dù sao là con người thì ai cũng có khuyết điểm mà bản thân muốn che giấu, có những vết thương lòng không để người khác nhìn thấy.
Nhưng cô không biết vì sao khoá váy lại bị mắc kẹt, kéo mãi cũng không lên.
"Có ai ở đó không? Khoá váy của tôi bị mắc kẹt rồi, không kéo lên được."
Chờ một hồi lâu cũng không có âm thanh hồi đáp lại, đột nhiên, có tiếng bước chân, người đó đi vào giúp cô kéo khoá váy lên.
Nhược Hy định quay lại nói lời cảm ơn thì người đó chợt ôm lấy eo cô, hít hà mùi thơm quyến rũ ở trên người cô: "Hôm nay cô đúng là xinh đẹp động lòng người, nhưng đáng tiếc ông ta lại không thể hưởng thụ."
Giọng nói trầm thấp và lạnh lẽo này vô cùng quen thuộc, mỗi lần nghe thấy nó, cô lại không khống chế được mà run rẩy.
"Sao... sao anh lại ở đây? Lão gia đâu?"
Lôi Kình Vũ ôm chặt cô hơn, hơi thở phả vào cổ khiến cô rùng mình: "Ông ấy bảo tôi đến đón cô. Sao vậy? Nhìn thấy tôi khiến cô thất vọng đến vậy à?"
Cô muốn đẩy anh ra nhưng anh lại dồn cô vào chân tường, chặn không cho cô chạy thoát.
"Anh muốn làm gì? Nếu anh còn làm bậy tôi sẽ hét lên đấy."
Lôi Kình Vũ nhếch mép, tay bắt đầu sờ soạng lung tung trên người cô, sau đó nâng đùi cô lên: "Cô cứ việc thoải mái, tôi không sợ bọn họ nhìn thấy cảnh này đâu."
Vừa dứt lời anh đã luồn tay vào trong váy của cô, mân mê bên ngoài rồi lại cho một ngón tay vào trong.
"Ưm... rút tay ra đi."
Anh liếm láp vành tai của Nhược Hy, ám muội thì thầm: "Suỵt! Nhỏ tiếng thôi, người khác sẽ nghe thấy đấy."
"Làm ơn... xin anh đấy! Đừng ở đây mà. Được không?"
"Cô yên tâm đi, tôi sẽ không cho vào đâu." Anh quỳ một chân xuống, cẩn thận nhìn kĩ nơi bí mật của cô: "Cầm chặt váy vào, tôi sẽ làm cho cô sướng."
"Đừng... đừng mà... Ư..."
Lôi Kình Vũ biến thái liếm láp miệng nhỏ đang rỉ nước khiến cô vô cùng ngứa ngáy và khó chịu, phải cắn chặt môi để không phát ra tiếng động lạ.
"Cô đúng là d.â.m đ.ã.n.g, miệng nói không muốn mà đã ướt thế này rồi." Anh cho hai ngón tay vào nơi chặt hẹp, mạnh bạo ra vào, ép cho cô phải bật ra tiếng.
"Á... dừng... dừng lại."
"Dừng lại? Vì sướng quá sao?" Anh nở nụ cười trào phúng, ngẩng mặt lên nhìn Nhược Hy với vẻ mặt không thể nào biến thái hơn.
Nhược Hy đỏ mắt, cắn răng ngoảnh mặt đi chỗ khác, cô cảm thấy rất xấu hổ, rất bất lực. Cô không biết từ khi nào mà mình đã biến thành một kẻ hạ tiện đến vậy, ai ai cũng có thể nhạo báng và sỉ nhục cô như một món đồ chơi rẻ tiền.
Mà Lôi Kình Vũ lại là người vui nhất, thấy cô chật vật như vậy, trong lòng anh rất thoả mãn cũng rất thích thú, chỉ muốn ức hiếp cô nhiều hơn.
Anh vừa liếm láp phần nhọn nhô ra của cô vừa điên cuồng cho hai ngón tay ra vào như đang muốn chọc hỏng hang động.
"Á..."
Một dòng nước ấm nóng phun ra, nó cuốn trôi đi sự tôn nghiêm và cả lòng tự tôn cuối cùng còn sót lại trong cô.
Nhược Hy bấu chặt tay vào váy, cơ thể không thể nào ngừng run rẩy trước sự đáng sợ của người đàn ông này.
"Chậc! Bây giờ mà dừng lại, thật đáng tiếc."
Lôi Kình Vũ không sợ bẩn, anh **** *** sạch hết số nước ở phía dưới, không sót lại giọt nào. Không những vậy anh còn ám muội làm sạch hai ngón tay bằng miệng ở trước mặt cô.
"Đê tiện."
Anh mỉm cười lau đi giọt nước mắt bên khoé mắt của Nhược Hy: "Đúng vậy, tôi với cô đều đê tiện như nhau."
Nói xong anh quay lưng bước ra ngoài: "Tôi ra xe đợi cô."
Nhược Hy như quên luôn cách cử động, cô đứng chết trân ở đó, tự ôm lấy bản thân run rẩy của mình.
Cô thật sự chán ghét cái cơ thể chết tiệt này, rõ ràng là cô rất ghê tởm anh ta, nhưng mỗi lần bị anh ta chạm vào cô đều rất thoả mãn và hưởng thụ. Tại sao lại như vậy chứ?
...
Nguyên một quãng đường ở trên xe Nhược Hy không hề nói một câu nào, chỉ thẫn thờ nhìn ra cửa xe, nhìn những ánh đen xanh đỏ, nhìn dòng người tấp nập. Tuy bọn họ đều bận rộn với cuộc sống mưu sinh, nhưng bọn họ lại có một gia đình ấm cúng, có một cuộc sống hạnh phúc và vui vẻ. Đặc biệt, là họ có nơi để về, còn cô thì sao?
Dường như từ trước đến nay, cô chưa từng có một nơi được gọi là nhà để về, mà nơi đó là địa ngục trần gian, là nơi mà cô luôn sợ hãi.
Còn hiện tại, cô chính là một con búp bê bị giam cầm trong tủ kính, một khi chủ nhân đã chán ghét thì chỉ có thể tuân theo số phận, bị vứt bỏ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]