Nhược Hy bước đi khập khiễng trên đôi chân của mình, từ trên lầu bước xuống, cô đi đến rót một ly nước rồi định lên lầu.
Nhưng Lôi Kình Vũ lại nhìn thấy cô, lúc này anh đang ngồi ở bàn ăn cơm tối thì lên tiếng: "Dì Cao!"
Tuy đã nghe anh gọi như thế này nhiều lần nhưng mỗi lần nghe thấy cô lại có cảm giác rất khó chịu, cứ như là anh đang cố tình đùa cợt cô.
Nhược Hy nghiêng đầu nhìn anh, cô hơi nhướng mày: "Hửm?"
"Lấy bát đũa, cùng tôi ăn cơm." Anh đây không phải đang mời mà giọng nói giống như ra lệnh hơn. Lúc nào cũng bá đạo và khó hiểu như vậy.
Cô xua tay: "Không cần đâu, cậu ăn đi, tôi lên lầu trước." Nói xong cô tiếp tục khập khiễng đi lên lầu.
Đột nhiên, anh đặt mạnh bát cơm xuống, lạnh giọng, nói: "Dì Cao ghét cùng tôi ngồi một bàn đến vậy sao?"
Nhược Hy đứng hình ngay tại chỗ, cô không biết là anh đang muốn làm cái trò gì, nhưng cô lại cảm nhận rõ, người làm trong biệt thự đang nhìn cô chằm chằm, ngay cả quản gia cũng đang nhìn cô. Cô nuốt nước bọt, bình tĩnh quay lại, đi đến bàn cơm đặt ly nước xuống và ngồi xuống ghế.
"Lấy bát đũa cho dì ấy." Anh ra lệnh cho người làm.
Cô có hơi khó hiểu nhìn anh, từ khi nào mà anh lại cảm thấy cô đơn khi ăn cơm một mình vậy, còn cần cô ăn cùng?
Người làm vừa lấy bát đũa đem ra thì anh đã cướp đi chiếc bát của cô, bới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-hoi-am-cho-em-nhe-nhang-chiem-lay/2869599/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.