Những lời ông Bảo vừa nói không khác nào hành động lấy dao rạch một đường vào tim Thiên Hương và Thành Công. Không phải ba của hai người chết do bị tai nạn giao thông mà là âm mưu giết hại của ông Mạnh, mà người thực hiện âm mưu kinh tởm đó không ai khác chính là ông Bảo, lái xe riêng cũng chính là người cầm lái hôm xảy ra tai nạn.
Ông Bảo vừa dứt lời Thiên Hương liền lao tới đạp mạnh vào ngực của ông ta, cú đạp của cô mạnh tới mức tưởng chừng có thể găm gót nhọn của chiếc giày cô đang mang vào tim ông ta khiến ông ta vừa là hét ôm lấy ngực trái của mình lăn lóc dưới sàn nhà. Thiên Hương nâng chân đạp bồi cho ông ta một phát nữa nhưng đã bị Việt Hùng kéo lại ôm chặt lấy cô. Còn Hoàng Tú lúc này phải nhờ hai anh bảo vệ giúp sức mới có thể cản Thành Công không lao vào đánh ông Bảo.
Thiên Hương mất bình tĩnh gào lên với Việt Hùng:
“Anh buông em ra, em muốn gi.ết ch.ết hai kẻ đã hại ch.ết ba của em.”
“Em đánh hắn đủ rồi, đánh nữa hắn ch.ết em phải đền tội đấy.”
“Đi tù cũng được, miễn tự tay em khiến chúng phải trả giá là được.”
“Em không được phép làm như vậy, em làm như vậy rồi anh sẽ sống sao, mẹ của em, anh hai của em nữa? Em nhìn xem, em đánh hắn đau tới tím mặt rồi kìa.”
Dù ông ta bị cô đánh đau cỡ nào cũng không bằng nỗi đau hai anh em cô đang chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-doi-ai-tinh/3055182/chuong-39.html