Thì ra cô sợ anh đòi nợ nên mới có biểu hiện như thế. Việt Hùng quay qua nhìn cô gái đang đỏ bừng hai má vì xấu hổ nói:
“Anh chỉ muốn đưa em về để biết nhà em thôi, không cần căng thẳng như vậy.”
Sau đó anh rướn người ghé sát vào tai cô nói nhỏ:
“Hôm nay anh cũng không có nhu cầu.”
Hơi thở của anh phả vào tai cô ở cự ly gần khiến cô rùng mình, lông mao khắp người cô cũng dựng đứng hết cả lên. Cô đặt tay lên ngực, cầu trời khấn phật để Anh Tuấn không nhìn thấy hành động mờ ám này của anh với cô. Cho tới khi Anh Tuấn lên tiếng cô mới thở phào một hơi:
“Cậu về nhớ khui quà rồi trả lời câu hỏi của tớ nhé! Tớ mong câu trả lời của cậu thay cho lời chúc mừng năm mới.”
“Ok cậu. Chúc cậu về quê ăn tết vui vẻ.”
“Bye cậu. Chúc cậu ở lại ăn tết vui vẻ nhé.”
Nói rồi Anh Tuấn đẩy cửa xuống xe.
Thiên Hương suy nghĩ cách để không cho Việt Hùng biết nhà mình, nếu để anh biết nhà bất kỳ lúc nào anh có nhu cầu lại tìm đến cô để đòi nợ thì ch.ết dở. Cô nhanh tay nhắn tin cho Hồng Nhung nói cậu gửi vị trí nhà trọ của cậu cho mình sau đó cô nói với Quyền để quyền chạy tới đó rồi đợi Việt Hùng đi khỏi cô sẽ đón taxi về.
Từ lúc Thiên Hương thẳng thắn thừa nhận mình là con nợ của Việt Hùng, ánh mắt của anh luôn dán chặt trên người cô khiến cô lạnh sống lưng, mặc dù vậy nhưng cô dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-doi-ai-tinh/277897/chuong-9.html