Cơm tối vẫn ăn ở nhà ông ngoại, nhưng bởi vì sáng mai phải lên máy bay quay về nên sau khi cơm nước
xong xuôi, Lục Chẩm Tuyết và Lâm Cảnh phải trở về khu nội thành trước.
Lục Chẩm Tuyết mới vừa trở về chưa được hai ngày, thật ra có hơi không tiếc nuối việc phải xa nhà.
Ăn cơm tối xong, màn đêm buông xuống, cô ngồi trên một băng ghế gỗ dưới mái hiên nhà ông, chống cằm
ngửa mặt ngắm sao trên bầu trời đêm.
Lâm Cảnh từ bên trong nhà đi ra, nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết ngồi ở mái hiên ngắm sao trời một mình.
Anh đi đến, đưa tay xoa nhẹ đầu của Lục Chẩm Tuyết, “Làm sao vậy?” Cô nhích sang bên cạnh một chút,
nhường chỗ trống cho Lâm Cảnh ngồi xuống với mình.
Lâm Cảnh ngồi xuống, quay đầu nhìn cô.
Đôi mắt anh đen nhánh sâu thẳm, không nhìn ra được đang suy nghĩ điều gì.
Lục Chẩm Tuyết đưa tay sờ lên mặt mình theo bản năng, “Sao vậy ạ? Trên mặt em dính gì sao?”
Lâm Cảnh nhìn cô, bật cười, nói: “Không có gì.”
Anh nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết ngồi dưới mái hiên ngắm sao một mình lẻ loi, dáng vẻ không nỡ rời xa
gia đình, trầm mặc một hồi, anh lên tiếng hỏi cô: “Không muốn quay về à?”
Lục Chẩm Tuyết ừm một tiếng, cô khoác lấy cánh tay của Lâm Cảnh, tựa đầu lên vai của anh, nhìn
những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời, nhỏ giọng nói: “Có hơi không nỡ buông bỏ.”
Lâm Cạnh rũ mắt nhìn cô, thấp giọng hỏi tiếp: “Vậy em nỡ bỏ rơi anh à?” Lục Chẩm Tuyết lắc đầu,
nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-anh-trai-tim-em/1717505/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.