Edit: An Tĩnh
Lục Chẩm Tuyết là điển hình cho câu nói con mắt to hơn cái bụng, trước khi ăn cơm thì kêu gào đói
không chịu nổi rồi, nhưng một bàn thức ăn vừa được dọn lên, cô ăn chưa đến một phần ba đã không ăn
nổi nữa.
Lâm Cảnh nói với cô: “Dạ dày của em nhỏ quá nhỉ, sao lại ăn ít như vậy.” Anh vừa nói, vừa đút một
con tôm luộc cuối cùng đã được lột vỏ xong xuôi đến bên miệng của Lục Chẩm Tuyết.
Lục Chẩm Tuyết lấy con tôm trong tay Lâm Cảnh, ngoan ngoãn ăn, vừa ăn vừa nói: “Em thật sự không ăn
nổi nữa, vừa nãy em ăn nhiều quá. Mà quan trọng là nhà hàng chia thức ăn rất nhiều, đúng là người
có lương tâm.” Lâm Cảnh cười, sau đó rút một miếng khăn giấy, duỗi tay lau miệng giúp Lục Chẩm
Tuyết, hỏi cô: “Không ăn nữa thật sao?”
Lục Chẩm Tuyết lắc đầu, “Không ăn ạ. Chúng ta đóng hộp mang về đi anh.”
Lâm Cảnh cười lắc đầu, cuối cùng đành phải giơ tay gọi nhân viên đến đóng hộp, nói: “Lát nữa nếu có
đói thì ở công ty có lò vi sóng (microwave oven) đấy, có thể hâm lại rồi ăn.”
“Vâng ạ.” Lục Chẩm Tuyết cười híp mắt, đồng ý.
Thời điểm người phục vụ đến bàn đóng hộp thức ăn, Lâm Cảnh đi vào nhà vệ sinh rửa tay, xong xuôi
thì thuận tiện đi tính tiền luôn, lúc quay về bàn, Lục Chẩm Tuyết đang uống nốt ly rượu đào cuối
cùng.
Cô còn khen ngợi: “Rượu này uống ngon quá.”
Lâm Cảnh vừa nhận lấy túi đồ ăn đã đóng gòi kĩ càng từ tay người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-anh-trai-tim-em/1717499/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.