Edit: An Tĩnh
Lúc Lâm Cảnh từ thành phố Giang trở về thành phố S đã là đầu tháng mười hai.
Ngoại trừ lần này có trợ lý Tiểu Dương đồng hành ra, dường như không có người nào phát hiện ra được
tâm trạng của Lâm Cảnh không tốt, thậm chí là trở nên ngột ngạt nặng nề.
Nhưng người như Lâm Cảnh, nếu đã muốn che giấu cảm xúc của mình thì chắc chắn sẽ không ai phát hiện
ra được.
Anh vẫn giống như thường ngày, chăm chỉ làm việc, sau khi nhân viên trong công ty đã tan sở hết,
anh vẫn thường xuyên ở lại làm thêm giờ.
Cuộc sống giống như đã quay về quỹ đạo ban đầu, thật yên lặng, không một chút gợn sóng nào.
Ngoại trừ bị công việc vùi lấp bận rộn cũng không nhận ra có sự thay đổi đặc biệt gì.
Ngày đó là một ngày cuối tuần, Lâm Cảnh về nhà ăn cơm theo thường lệ, trong lúc ăn cơm, mẹ đã hỏi
anh về chuyện tình cảm dạo gần đây.
Sắc mặt Lâm Cảnh vẫn không thay đổi gì, bình thản đáp lời: “Con bận rộn. Không có thời gian.”
Mẹ Lâm nói: “Bận rộn đi nữa cũng không thể chỉ mãi lo công việc được.”
Vừa dứt lời đã mở điện thoại di động ra tìm mấy tấm hình của các cô gái, đưa đến trước mặt Lâm
Cảnh, “Đã sắp hết năm rồi, con bớt chút thời gian ra, đi gặp mặt người ta nhé.”
Lâm Cảnh không nhìn mấy tấm hình đó, anh đặt bát đũa xuống, đứng dậy nói: “Công ty có việc, con đi
trước ạ.”
Vừa nói liền xoay người đi đến phòng khách, cầm áo khoác rồi rời đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-anh-trai-tim-em/1717487/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.