Chương trước
Chương sau
Edit: An Tĩnh
Lục Chẩm Tuyết bị Lâm Cảnh nghiến răng nghiến lợi chất vấn đến độ đầu óc ngu ngơ, về phòng mấy phút
rồi mà đầu óc vẫn trống rỗng.
Trái tim cô đập rất nhanh, đứng ở huyền quan mấy phút vẫn không cách nào lấy lại bình tĩnh.
Trên môi vẫn còn lưu lại cảm giác nụ hôn của Lâm Cảnh.
Chỉ mấy phút đồng hồ trước thôi, Lâm Cảnh kẹp cô giữa người anh và vách tường, sau khi nghiến răng
chất vấn cô, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm thật sâu vào Lục Chẩm Tuyết, giống như đang chờ đợi
một câu trả lời từ cô vậy.
Lúc ấy sợ hãi quá độ, đầu óc gần như trống rỗng mơ hồ, cô chỉ nhìn anh với nét mặt vừa khiếp sợ vừa
luống cuống, đến cuối cùng vẫn không thể lên tiếng nói bất kì điều gì.
Thời điểm cô vẫn đang chần chừ không biết nên trả lời thế nào, hình như anh đã đoán được cô muốn
nói gì, vì vậy không chịu nghe tiếp, dường như rất tức giận, không cam lòng, cúi đầu nặng nề chặn
môi cô lại, không cho nói lời nào nữa.
Lục Chẩm Tuyết nhớ đến nụ hôn vừa rồi, vẫn còn đỏ mặt, tim đập kịch liệt. Quá bất ngờ, cô vốn không
nghĩ Lâm Cảnh sẽ thật sự yêu mình.
Vậy nên vào xế chiều ngày hôm nay, anh nổi giận như vậy là đang ghen à? Anh tự nhốt mình trong
phòng uống rượu giải sầu là bởi vì cô bỏ anh lại, đi dạo khu du lịch với người sao?
Lục Chẩm Tuyết nghĩ đến những lời chất vấn đầy giận dữ của anh, nụ hôn nóng nảy và không cam lòng.
Lại nghi ngờ, hay chỉ là trước kia anh chưa từng bị người khác bỏ lại, nên bây giờ thẹn quá hóa
giận.
Thậm chí việc hôn cô cũng bởi vì do anh uống say thôi phải không? Vì uống say nên mới hôn cô mà
thôi.
Chung quy lại, cô vẫn không cách nào tin được, một Lâm Cảnh tính tình cao cao tại thượng như vậy,
biết rõ ràng cô cố ý tiếp cận anh, cố ý câu dẫn anh, làm sao anh có thể yêu cô được cơ chứ?
Cả đêm hôm đó Lục Chẩm Tuyết không ngủ ngon giấc, nằm trên giường lăn qua lộn lại mấy vòng, trong
đầu rối như tơ vò, không thể tìm ra được chút manh mối nào.
Suy nghĩ hỗn loạn như thế kéo dài đến nửa đêm, thời điểm trời sắp sáng, rốt cuộc Lục Chẩm Tuyết vẫn
không chống lại cơn buồn ngủ, dứt khoát ném chuyện này ra sau đầu, kéo chăn che kín đầu, ngủ một
giấc ngon lành cành đào trước đã.
Giấc ngủ này của cô kéo dài thật lâu, mãi đến buổi trưa, có một cuộc điện thoại gọi đến, cô mới
tỉnh lại.
Lúc nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, thật ra Lục Chẩm Tuyết đã bị hù dọa đôi chút, cô phản xạ
theo điều kiện cho rằng đây là Lâm Cảnh, thời điểm nhìn thấy tên Đinh Húc hiển thị trên màn hình,
mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô bấm nhận, Đinh Húc ở bên kia điện thoại, nghe thấy giọng nói của Lục Chẩm Tuyết, đã đoán được
ngay cô vẫn chưa thức dậy, cười nói: “Vẫn chưa dậy hả?”
Tối hôm qua đến nửa đêm Lục Chẩm Tuyết mới ngủ, tính đến bây giờ cũng mới được mấy tiếng, cô vâng
một tiếng, bắt đầu nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, đã gần mười hai giờ rồi.
Đinh Húc nói: “Buổi trưa có muốn đi ăn chung không? Lúc trước anh có thấy ven đường có một quán ăn,
nghe nói mùi vị rất được, có muốn cùng đi ăn không?”
Lục Chẩm Tuyết ngồi dậy từ trên giường, lại nghĩ đến Lâm Cảnh, trong đầu rối bời.
Cô suy nghĩ một lúc, thôi thì cứ xem như ra ngoài giải sâu, lập tức nói: “Được ạ. Khi nào đi vậy?”
Đinh Húc nói: “Em thức dậy sửa soạn một chút rồi xuống đây đi, anh đi trước rồi gửi địa chỉ cho
em.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Lục Chẩm Tuyết đi vào phòng tắm rửa mặt.
Lúc đang soi gương, ánh mắt bỗng nhiên nhìn vào môi mình. Cô lại không tự chủ được nghĩ đến nụ hôn
ngày hôm qua, nghĩ đến đôi tay ôm lấy eo mình của Lâm Cảnh, nhiệt độ khi hôn lên môi cô.
Cô suy nghĩ, đột nhiên lại đỏ mặt, tim đập mạnh khó hiểu. Lại vội vàng lắc lắc đầu mấy cái, ngăn
cản bản thân suy nghĩ những điều ngại ngùng đó.
Lục Chẩm Tuyết nhanh chóng rửa mặt xong, thay quần áo, cầm điện thoại lên chuẩn bị ra ngoài.
Ai ngờ mới đi ra khỏi phòng đã gặp phải Lâm Cảnh cũng đang đi ra từ căn phòng cách vách phòng.
Chuyện xảy ra trong nháy mắt, thiếu chút nữa là Lục Chẩm Tuyết chạy ngược về lại phòng mình rồi.
Nhưng Lâm Cảnh cũng nhìn thấy cô, ánh mắt cũng bắt cô lại, không có ý định sẽ bỏ qua cho cô.
Lục Chẩm Tuyết đối diện với ánh mắt của anh, chỉ đành nhìn anh cười hào phóng.
Lâm Cảnh nhìn cô, đóng cửa phòng lại, anh đi về phía thang máy, thuận tiện hỏi cô: “Buổi trưa nay
ăn gì?”
Cô đứng ở bên cạnh anh, nói: “Buổi trưa tôi hẹn với anh Đinh Húc, anh ấy nói có một quán ăn bình
dân ven đường nấu rất ngon.”
Lâm Cảnh nghe vậy thì mày nhíu lại, anh nghiêng đầu, rũ mắt nhìn về phía Lục Chẩm Tuyết: “Lục Chẩm
Tuyết, có phải cô đã quên mất mình đang đi nghỉ phép cùng ai rồi không?”
Lục Chẩm Tuyết: “…”
Thành thật mà nói, Lục Chẩm Tuyết cảm thấy tối hôm quá quá lúng túng, hôm nay định sẽ cố ý tránh
mặt Lâm Cảnh.
Nhưng không ngờ Lâm Cảnh lại có thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, thái độ vẫn lạnh nhạt
như bình thường.
Nếu Lâm Cảnh đã hỏi thế mà cô không nói câu nào thì hơi không tốt lắm, nên thuận miệng đáp lại: “Ăn
quán ăn bình dân đó, anh có đi không?” Lâm Cảnh ừ một tiếng, “Đi.”
Anh người sóng vai đi vào, thang máy chuyển động đi xuống.
Lục Chẩm Tuyết không hiểu làm cách nào để Lâm Cảnh có thể thản nhiên như vậy được, trong đầu cô tất
cả đều tràn ngập hình ảnh nụ hôn tối hôm qua.
Nhịn cả nửa ngày, cuối cùng vẫn không nhịn được, cô lên tiếng hỏi: “Lâm Cảnh, tối hôm qua anh—–“
Cô còn chưa nói hết câu, cửa thang máy đã mở ra, có hai người khách khác từ bên ngoài tiến vào
trong.
Trong thang máy có người ngoài nên Lục Chẩm Tuyết không tiện hỏi tiếp, đành phải im lặng.
Chờ thang máy xuống đến lầu một, Lục Chẩm Tuyết lưu lại địa chỉ mà Đinh Húc đã gửi đến cho cô.
Cô xem bản đồ, lại nghiêng đầu hỏi Lâm Cảnh: “Anh có chắc là đi không? Có Đinh Húc, còn có mẹ và bà
nội anh ấy nữa đó.”
Lâm Cảnh nhìn cô, nói: “Tôi nói không đi, cô sẽ không đi sao? Hay hôm nay cô đã chuẩn bị sẵn sẽ
tiếp tục ném tôi qua một bên?”
Lục Chẩm Tuyết hết sức kinh ngạc, ấp úng nói: “…Tôi không có.”
Xem như là cô đã nhìn ra, người này vẫn còn đang tức giận chuyện ngày hôm qua đây mà.
Đinh Húc nói rằng quán ăn bình dân đó không xa khách sạn lắm, đi bộ mấy phút là đến nơi rồi, đây là
một quán ăn nằm trong khu du lịch rất nổi tiếng, có rất nhiều du khách ở đây.
Cũng may là Đinh Húc đã gửi địa chỉ trước cho cô, lúc Lục Chẩm Tuyết và Lâm Cảnh đến nơi, đã trông
thấy Đinh Húc đứng ở phía xa xa, dì Đinh và bà nội đều đã vào chỗ ngồi rồi.
Đinh Húc trông thấy Lục Chẩm Tuyết, giơ tay vẫy vẫy gọi cô đến chỗ mình, “A Tuyết, ở đây!”
Lục Chẩm Tuyết mỉm cười, chạy nhanh mấy bước đến bên cạnh Đinh Húc.

Bởi vì bên trong quán đã hết chỗ ngồi nên họ phải ngồi bàn ngoài trời. Nhưng cũng không sao cả, có
thể vừa ăn vừa ngắm cảnh đẹp bên ngoài cũng rất tốt.
Đinh Húc nhìn thấy Lâm Cảnh ở phía sau lưng Lục Chẩm Tuyết, anh ấy rất biết nguyên tắc, cười chào
hỏi với anh: “Lâm tổng, mời ngồi.”
Lâm Cảnh gật đầu rồi ngồi xuống bên cạnh Lục Chẩm Tuyết.
Đinh Húc đưa thực đơn qua cho cô, nói: “Mọi người đã gọi món xong rồi, những món em thích ăn anh
cũng đã gọi giúp luôn rồi đó, bây giờ chờ Lâm tổng gọi thêm mấy món mình thích ăn nữa thôi?”
Lục Chẩm Tuyết cười nói: “Thân thiết vậy sao. Để em xem thử chút.”
Bởi vì đây là thức ăn địa phương, phần lớn đều có ớt cay. Lục Chẩm Tuyết xem một lúc, quay đầu nói
với Lâm Cảnh: “Anh có muốn ăn rau xanh xào không? Tôi bảo với đầu bếp không làm cay.”
Lâm Cảnh ừ một tiếng.
Anh cầm lấy thực đơn, nhìn qua một lượt, “Gọi thêm mấy món nữa đi. Cô cũng không thể ăn cay được.”
Lục Chẩm Tuyết hơi sững sốt, sau đó trợn tròn mắt nhìn anh, đè thấp giọng hỏi: “Tại sao tôi lại
không thể ăn cay hả?”
Lâm Cảnh cố ý nhìn vào thực đơn, không thèm quay đầu sang nhìn cô, chỉ nói: “Cô bị viêm ruột cấp
tính, bác sĩ nói cả tuần này không thể ăn những món cay nóng được.”
Cô nói: “Tôi ăn một chút chắc không sao đâu mà.”
Đinh Húc nghe vậy, vội hỏi: “A Tuyết, em bị viêm ruột lúc nào vậy?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Hai ngày trước ạ, lúc mới vừa đến đây, em bị đau bụng, lại bị cảm, còn phát
sốt nữa, nên đi khám mới biết bị viêm ruột cấp tính.”
Đinh Húc lập tức nói: “Vậy em không thể ăn cay rồi.”, rồi anh ấy cười ha ha nói: “Lát nữa em ngồi
nhìn anh ăn cũng được.”

Cô lên tiếng trả lời lại: “Em ăn tí xíu thôi mà, không sao đâu.”, nói rồi cô còn quay sang nói với
Lâm Cảnh: “Anh gọi cho anh là được rồi, tôi vẫn có thể ăn cay được.”
Lâm Cảnh không để ý đến cô, anh gọi thêm mấy món ăn nữa, rồi gọi chủ quán đến mang thực đơn đi.
Bà nội Đinh ngồi bên cạnh, nhìn Lục Chẩm Tuyết một hồi, lại quay sang nhìn Lâm Cảnh.
Dẫu sao cũng là người từng trải, liếc mắt nhìn một cái là phát hiện ngay quan hệ giữa hai người có
gì đó không giống bình thường.
Bà thấy hơi tò mò, hỏi Lục Chẩm Tuyết: “A Tuyết, cháu với Lâm tổng đây là người yêu sao?”
Lục Chẩm Tuyết đang uống nước, nghe thấy vậy, xém nữa là bị sặc nước, cô quay đầu ho khan mấy
tiếng.
Lâm Cảnh lấy khăn giấy đưa cho cô, sắc mặt hơi khó coi. Yêu đương với anh, coi bộ khó tiếp nhận đến
như vậy à?
Lục Chẩm Tuyết lấy khăn lau miệng, khoát tay lia lịa, “Không đúng không đúng. Bà hiểu lầm rồi ạ.”
Bà nội Đinh cười, nói: “Bà thấy cháu và Lâm tổng trông rất xứng đôi đó.” Cô thấy hơi lúng túng,
liên tục nói: “Không đâu bà, không đâu bà.”
Không biết tại sao, đột nhiên cô lại nhớ đến nụ hôn tối hôm qua, bên tai không tự chủ đỏ ửng hết cả
lên, cô vội đứng lên nói: “Cháu đi xem có gì uống không ạ.”
Vừa nói liền đứng dậy đi đến trước cửa tiệm.
Lúc ăn cơm, Lâm Cảnh thực sự không cho phép Lục Chẩm Tuyết đụng đũa đến mấy món cay.
Hai người ở trên bàn ăn xém chút nữa là cãi vã với nhau, Lâm Cảnh nhìn cô chằm chằm: “Cô còn muốn
nằm viện à?”
Lục Chẩm Tuyết nhìn anh chằm chằm một hồi lâu, cuối cùng không còn cách nào khác, đành phải thỏa
hiệp chấp nhận.
Một bữa cơm trôi qua trong sự buồn bực tẻ nhạt.
Cô cẩn thận suy nghĩ một chút, cô và Lâm Cảnh thực sự không thích hợp với đối phương. Cứ xem như
anh thích cô nhưng nói thẳng là vẫn không
thích hợp. Tính cách của hai người bọn họ, mỗi ngày ở gần nhau, chắc chắn sẽ đánh nhau nhiều hơn
cơm bữa. Bây giờ có yêu nhau đến mấy, sớm muộn cũng sẽ có ngày cãi vã mà chia tay.
Ăn cơm trưa xong, Lục Chẩm Tuyết chào tạm biệt với bà nội Đinh và mẹ của anh.
Đinh Húc đi đến hỏi xem khi nào Lục Chẩm Tuyết quay về.
Lục Chẩm Tuyết nói: “Chắc là ngày mai đó. Mọi người thì sao?”
Đinh Húc nói: “Bọn anh chỉ đến đây chơi hai ngày thôi, tối hôm nay trở về rồi.”
“Được. Vậy đợi em về rồi gặp nhé.”
“Được.” Đinh Húc cười, sau đó lại chào hỏi với Lâm Cảnh một tiếng: “Lâm tổng, vậy chúng tôi đi
trước đây.”
Lâm Cảnh gật nhẹ đầu, đáp lại: “Chú ý an toàn.”
Lục Chẩm Tuyết lại chào tạm biệt mọi người thêm một lần nữa, chờ họ đã đi xa, cô mới quay đầu nhìn
Lâm Cảnh.
Lâm Cảnh đứng ở trên lề đường, đang nhìn cô.
Lục Chẩm Tuyết hỏi anh: “Có muốn đi khu du lịch nữa không? Hôm nay tôi đưa anh đi nhé.”
Lâm Cảnh ừ một tiếng, nói: “Đi.” “Bây giờ đi luôn hả?”
Lâm Cảnh: “Tùy cô.”
Lục Chẩm Tuyết lấy điện thoại ra xem đồng hồ, đã hơn một giờ chiều rồi.
Cô suy nghĩ một chút, nói: “Vậy bây giờ đi đi.” Cô đưa tay đòi lại chiếc vé vào cửa đã mua ngày hôm
qua, hỏi: “Vé vào cửa ngày hôm qua đâu rồi?
Hai vé thông dụng mà tôi đã mua ấy.”
Lâm Cảnh nói: “Cô đã đưa vé cho người hướng dẫn viên du lịch kia rồi.” Lục Chẩm Tuyết hơi kinh
ngạc, “Anh cũng không biết lấy về hả.”
Lâm Cảnh nhìn cô, lười trả lời lại.
Hôm qua anh tức gần chết, nào còn có tâm trạng đi dạo khu du lịch rồi lấy vé vào cửa gì nữa.
Lục Chẩm Tuyết hừ một tiếng, nói: “Đi thôi, mua vé mới nào, thật là một đại thiếu gia biết phá
của.”
Hai người đi đến khu du lịch rừng Hồng Diệp, vé của Lục Chẩm Tuyết vẫn còn nên cô chỉ mua thêm một
vé nữa cho Lâm Cảnh thôi.
Sau khi hai người đi vào trong khu du lịch, hôm nay vì Lục Chẩm Tuyết muốn đền bù cho ông chủ Lâm
về sự phục vụ không tốt của ngày hôm qua nên rất hết lòng, toàn tâm toàn ý giải thích về lịch sử và
nền văn hóa của khu du lịch cho anh.
Hai người còn đi xe cáp với nhau, ngồi trên xe có thể ngắm nhìn toàn bộ phong cảnh của khu rừng,
đẹp rung động lòng người.
Đây không phải là lần đầu tiên Lục Chẩm Tuyết đến đây nhưng vẫn bị vẻ đẹp ở đây làm cho choáng
ngợp.
Cô ngắm nhìn khung cảnh qua cửa sổ và khen ngợi chúng thật lâu, quay đầu lại cũng thấy Lâm Cảnh
đang nhìn ra ngoài cửa sổ, cười hỏi: “Có phải thành phố Giang rất xinh đẹp không?”
Lâm Cảnh quay mặt lại, ánh mắt dừng lại ngay nụ cười tươi sáng rực rỡ trên môi Lục Chẩm Tuyết.
Anh nhìn thật lâu, mới ừ một tiếng đáp lại.
Lục Chẩm Tuyết cười nói: “Thực ra ở thành phố Giang vẫn còn rất nhiều nơi đáng để chúng ta đến thăm
quan, nếu anh có hứng thú, sau này cũng có thể đi từng nơi một.”
Lâm Cảnh nhìn cô: “Cô đi với tôi?” Lục Chẩm Tuyết ngạc nhiên.
Sau đó cô mỉm cười nói: “Lần này xong rồi thì mọi chuyện đều được xóa bỏ. Lâm tổng, chúng ta gặp
nhau trong vui vẻ kết thúc cũng vui vẻ.”
Con ngươi đen láy sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm cô, dường như muốn nhìn thấy cả con người cô vậy,
rất lâu sau cũng không nói gì.
Không gian trong xe cáp chật hẹp, bầu không khí cũng trở nên thật ngột ngạt.
Lục Chẩm Tuyết không chịu được nữa, cô nói thẳng thừng: “Lâm Cảnh, hai chúng ta không thích hợp,
cũng sẽ không có khả năng ở bên nhau.”
“Tại sao? Không thích hợp chỗ nào?”

Lục Chẩm Tuyết nói: “Anh đã từ hôn với tôi. Anh cũng không để người nhà tôi vào mắt. Tính cách của
anh và tôi cũng không thực sự thích hợp.”
“Khi đó tôi từ hôn bởi vì tôi không thích chuyện ép duyên thế này. Không phải chỉ riêng mình cô mà
bất kì người nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ từ hôn. Nói về người nhà cô, tôi xem thường họ lúc nào
chứ?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Lúc ở quán bar trên sơn trang suối nước nóng, cuộc đối thoại của anh và bạn,
tôi đã nghe thấy.”
Lâm Cảnh kinh ngạc.
Anh suy nghĩ lại một lúc, mới nhớ ra, “Vậy nên cũng bởi vì chuyện này nên cô quyết định phải trả
thù tôi cho bằng được?”
“Ừ.”
Lâm Cảnh nhớ đến đêm ngày hôm đó, vì đột nhiên Lục Phong không báo trước một tiếng đã chạy đến tìm
anh, nói ra một đống lợi ích nếu anh kết hôn với Lục Chẩm Tuyết. Nói đơn giản hơn chính là muốn anh
dùng hôn nhân để trao đổi lợi ích.
Anh vốn luôn ghét nhất là những chuyện này, hơn nữa dáng vẻ nịnh hót lúc ấy của Lục Phong, cách nói
chuyện đương nhiên cũng không tốt đẹp gì.
Anh nhìn Lục Chẩm Tuyết, im lặng một hồi lâu, mới nói: “Chuyện này, có lẽ cô nên quay trở về hỏi
anh họ cả của cô thì hơn. Hỏi xem lúc ấy rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.”
Lần này đến lượt Lục Chẩm Tuyết ngạc nhiên.
Cô nhìn Lâm Cảnh, nhất thời không nói ra được lời nào.
Lâm Cảnh nhìn cô, nói tiếp: “Trừ cái này ra, cô nói tính cách chúng ta không hợp? Làm sao cô biết
được tính cách không hợp?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Chúng ta vừa thấy mặt nhau, nếu không phải chiến tranh lạnh thì cũng chính là
gây gỗ. Tôi đã nói tính tình của tôi không tốt, tính tình của anh cũng không phải vừa, nếu chúng ta
thực sự ở bên nhau, thì
mỗi ngày đều cãi vã với nhau sao? Hay anh có nhường nhịn tôi được không?”
“Làm sao cô biết tôi sẽ không nhường nhịn cô?”
Lục Chẩm Tuyết nhìn anh, hơi mấp máy môi, không nói gì thêm nữa.
Lâm Cảnh chăm chú nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng chỉ hỏi cô một câu: “Lục Chẩm Tuyết, có phải cô
hoàn toàn không thích tôi không?”
Cô nhìn anh, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Bầu không khí nặng nề trong xe
cáp thật dễ khiến cho người ta bực bội.
Lâm Cảnh thấy Lục Chẩm Tuyết không thể đưa ra câu trả lời, dường như cũng đã biết rõ đáp án.
Anh nhìn cô, cuối cùng nói một câu: “Chỉ cần cô nói cô hoàn toàn không thích tôi, tôi sẽ buông tha
cho cô.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.