Edit: An Tĩnh
Những người bạn bên cạnh cũng phát hiện ra gần đây tâm trạng của đại công tử Lâm không tốt lắm.
Nhưng cũng không có ai biết nguyên nhân, chỉ có Triệu Thận hơi hơi biết một chút manh mối, ngày đó
anh ta hẹn Lâm
Cảnh uống rượu, mới nhớ đến chuyện này, thế là thử dò hỏi một câu: “Tứ tiểu thư Lục gia có còn làm
phiền cậu không?”
Lâm Cảnh lạnh mặt, ánh mắt ngắm nhìn núi non phía xa, không lên tiếng trả lời.
Triệu Thận cẩn thận quan sát nét mặt của Lâm Cảnh, anh ta quen biết Lâm Cảnh nhiều năm như vậy rồi
nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh phiền muộn như vậy, nghĩ thầm rằng vị tứ tiểu thư kia thật lợi
hại.
Nói đến Lục Chẩm Tuyết, Triệu Thận đã gặp qua mấy lần, trước đây anh ta có ở lại thành phố Giang
mấy năm, danh tiếng của vị tứ tiểu thư kia, chủ yếu là dung mạo rất xinh đẹp, lại rất có cá tính,
cười lên làm điên đảo chúng sinh, cũng rất mê người. Nếu nhắc đến mỹ nhân thành phố Giang, chắc
chắn Lục Chẩm Tuyết là người đẹp nhất.
Anh ta nhớ lại Lục Chẩm Tuyết, lại nhìn thằng bạn thân có tiếng là đóa hoa lạnh lùng này, bỗng
nhiên cảm thấy tò mò, anh cẩn thận hỏi: “Nhưng vị tứ tiểu thư đó có dung mạo vô cùng đẹp đấy, cậu
thật sự không động lòng một chút nào sao?”
Lâm Cảnh ngước mắt nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Có thể ư?” Phụ nữ nhiều thủ đoạn, làm sao anh có
thể thích được.
Nghĩ đến Lục Chẩm Tuyết, anh lại cảm thấy phiền, mày nhíu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-anh-trai-tim-em/1717472/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.