Ninh Tiểu Tinh ngắm ánh trăng, còn Thẩm Trầm ngắm cô.
Gió đêm luồn qua con hẻm nhỏ, trong bóng tối, Thẩm Trầm thầm mỉm cười. Anh không biết trong “tương lai” của Ninh Tiểu Tinh có anh hay không, nhưng dù không có, thì được nhìn thấy cô kiên cường đứng dậy như vậy, anh vẫn cảm thấy rất vui.
…
Ra khỏi ngõ, hai người thong thả đi ra chỗ đỗ xe.
Tới cạnh xe, Thẩm Trầm chủ động nhận làm tài xế, “Em mệt cả ngày rồi, để anh lái cho.”
Ninh Tiểu Tinh còn đang đắm chìm trong cảm giác vui sướng nên không tranh với anh.
Thẩm Trầm cúi đầu đeo dây an toàn và hỏi: “Muốn ăn gì nào?”
Ninh Tiểu Tinh nghĩ vài giây rồi đáp: “Cơm trộn mỡ.”
Thẩm Trầm: “Hả?”
Ninh Tiểu Tinh đeo xong dây an toàn liền thoải mái dựa vào ghế, “Ngày xưa em thích ăn nhất món này, em nhớ là em nói với anh rồi mà, phải không?”
Thẩm Trầm khởi động xe, bất giác bật cười, “Nhớ, anh còn làm cho em ăn rồi đấy, em có nhớ không?”
Ninh Tiểu Tinh trợn to hai mắt, “Ớ? Có ư? Lúc nào?”
Thẩm Trầm bó tay.
Trước kia cô cứ kêu thích anh suốt cả ngày, nhưng có nhiều chuyện, cô cũng quên mất. Nhưng anh lại ghi nhớ từng chi tiết nhỏ, ngay cả dáng vẻ nhíu mày, bĩu môi của cô khi ấy, anh cũng đều nhớ rõ ràng.
Hồi đầu, Ninh Tiểu Tinh thường lải nhải bên tai anh, cô muốn ăn cơm trộn mỡ, đó là món ngon nhất trần đời, nhưng mẹ cô không cho, làm cô thèm chết đi được.
Sau đó, ông nội Lương xuất viện, Ninh Tiểu Tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-anh-mot-vi-sao/732401/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.