Ninh Tiểu Tinh kiềm chế cả buổi tối, cuối cùng cũng không kiềm chế tiếp được nữa. Cô nắm chặt tay, cắn răng nhìn Thẩm Chí Lễ, rồi gằn từng tiếng, “Anh nói một câu “đáng tiếc” thì đơn giản, nhưng cái tôi mất đi là cả gia đình.”
“Đó không phải là chủ ý của tôi.”, đã bước sang tuổi trung niên, Thẩm Chí Lễ nói chuyện bằng giọng điềm tĩnh, nhưng lại ẩn chứa sự áp lực vô hình, “Trái phải đúng sai, trong lòng tôi và cô đều có nguyên tắc của riêng mình, tôi cũng không miễn cưỡng cô Ninh nhất định phải nghe theo ý tôi. Có điều, tôi cũng có một cô con gái, là một người cha, tôi hi vọng con bé có thể cả đời hạnh phúc. Tôi nghĩ, hẳn là bố cô cũng vậy.”
Hai mắt Ninh Tiểu Tinh ngân ngấn lệ.
“Anh không có tư cách nhắc đến bố tôi.”, hai môi cô mấp máy, mà cơ thể thì càng khống chế lại càng run rẩy, “Anh may mắn được sinh ra trong nhà họ Thẩm, nên có thể lấn lướt người khác. Gia đình tôi không bằng nhà họ Thẩm, làm như thế nào cũng là do chúng tôi lựa chọn, hậu quả tự chúng tôi gánh chịu. Tôi cũng chỉ yêu cầu, anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Thẩm Chí Lễ day sống mũi, “Được, tôi không phải đến để thị uy, cũng vô cùng tôn trọng mong muốn của cô Ninh. Cảm ơn vì hôm nay đã tiếp đãi chu đáo, tất cả các món đều rất ngon, nhất là món cuối cùng.”, anh ta khẽ gật đầu, “Chúc cho sự nghiệp của cô phát triển thuận lợi.”
…
Hôm đó, Thẩm Chí Lễ nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-anh-mot-vi-sao/732400/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.