Ninh Tiểu Tinh ngây người mất vài giây, sau đó bắt đầu dùng sức đẩy Thẩm Trầm ra. Nỗi niềm giấu kín trong lòng bị bóc trần khiến lòng cô vừa khó chịu vừa chua xót.
Thẩm Trầm vốn luôn thông minh, anh nhìn thấu cô, nhìn cô đau khổ, nhìn cô giãy giụa, giống như người đang chới với trong nước, tới khi gần tắt thở, anh mới bâng quơ kéo cô lên, sau đó còn hỏi cô, tại sao không thể kiên trì lâu hơn một chút nữa.
Anh dễ dàng vây chặt cô trong vòng tay mình. Ninh Tiểu Tinh không cựa quậy nổi, cô sốt ruột cắn mạnh vào cánh tay anh.
Thẩm Trầm chỉ “shhh” một tiếng, sau đó càng ôm cô chặt hơn. Ninh Tiểu Tinh vẫn ra sức cắn, quyết không chịu nhả ra. Mà Thẩm Trầm thì cứ để yên cho cô trút hết mọi sự bất mãn.
Nếm được vị máu tanh nồng, Ninh Tiểu Tinh bỗng như sụp đổ. Cô ngả vào lòng anh, tì trán lên lồng ngực anh, đè nặng tiếng khóc rấm rứt.
Thẩm Trầm im lặng ôm cô, không ngừng vỗ về lưng cô, “Về nhà trước, mình về nhà. Về nhà rồi nói chuyện sau được không?”
Cả người Ninh Tiểu Tinh mềm oặt, phải nhờ vào cái ôm của Thẩm Trầm mới không khuỵu xuống. Thấy thế, Thẩm Trầm bèn luồn tay xuống khuỷu chân cô rồi bế cô lên.
Ninh Tiểu Tinh vẫn chưa hết bần thần, nhưng ánh mắt lại có thể nhìn ra được trên ống tay áo sơmi màu lam đậm của anh có một vệt thẫm hơn hẳn.
Là vết máu do cô cắn mà ra.
“Cánh tay cậu…”
“Không đau.”
Anh bế cô, sải bước đi về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-anh-mot-vi-sao/732383/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.