Em đừng rời xa tôi, được không?
Đêm mùa đông, ven biển.
Trương Mạn ôm chặt cậu thiếu niên cô yêu dưới màn trời đầy tuyết.
Sóng biển đánh vào bãi đá ngầm và bờ biển, trong gió biển gào thét, bông tuyết lặng lẽ rơi trên đất, trên biển, và rất nhiều rất nhiều bông tuyết rơi trên mặt, trên người bọn họ.
Nhiệt độ thấp khiến cả người Trương Mạn nổi da gà, lúc này cái ôm lạnh lẽo của cậu thiếu niên không thể mang lại cho cô cảm giác ấm áp nhưng cô cố gắng kiềm chế bản thân không run rẩy.
Cô chỉ có thể bình tĩnh cảm nhận sự run rẩy và nghẹn ngào không thể kiểm soát được của anh.
Cô nghĩ, có lẽ giai đoạn khó khăn nhất, đã qua rồi.
Trong tình huống tinh thần bị đả kích nghiêm trọng, ý chí của con người sẽ trở nên bối rối, giống như Lý Duy của ban nãy vậy, anh không phân biệt được đâu là hiện thực, đâu là mộng ảo. Nếu lúc này không có người đến đánh thức anh thì sự sụp đổ của thế giới quan sẽ tạo thành một cú sốc không tài nào cứu vãn trong tinh thần của anh.
Song Trương Mạn không thể vui nổi.
Cho dù anh biết được thế giới này là thật, nhưng với anh mà nói, đả kích này vẫn quá lớn.
Sẽ không có ai bằng lòng thừa nhận, thật ra mình là một “tên điên” cả. Trước kia anh không quan tâm đến những lời người ta nói, đó là vì anh cảm thấy mình không phải như vậy, anh cảm thấy, bọn họ đã hiểu lầm anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-anh-anh-duong-am-ap/3006707/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.