Bạn trai của em, em đưa anh đi ngắm thế giới này nhé?
—— Không có mệnh thì muốn hưởng cũng đành, có mệnh thì dẫu trốn cũng không thoát.
Lời nói của những người xung quanh giống như mặt trời chân lí chói qua tim khiến Trương Mạn nổi đầy da gà.
Đúng lúc này ma xui quỷ khiến làm cô nhớ tới Lý Duy, cô cố gắng kìm nén sự hoảng loạn, lấy di dộng ra gọi cho anh.
Nhưng đầu dây bên kia lại vọng tới môt giọng nữ máy móc đầy thờ ơ.
“Xin chào, số điện thoại bạn gọi đã khóa máy, vui lòng gọi lại sau.”
Cô không chịu từ bỏ tiếp tục gọi, song vẫn khóa máy.
Phải chăng đã hết pin? Hay là anh đang học nên sợ người khác làm phiền?
Không thể nào, vừa rồi anh muốn đưa cô về nhà, cô phải khuyên mãi anh mới đồng ý để cô về một mình.
Trước khi đi anh còn bảo cô về đến nhà nhớ gọi cho anh.
Tiếng khóc tan nát cõi lòng, còi xe cảnh sát kêu inh ỏi, gió lớn gào thét… Trái tim Trương Mạn đập thình thịch, cô xoay người bước ra khỏi đám đông, bước chân mỗi lúc một nhanh, hồi sau thậm chí cô còn chạy bước nhỏ.
Cô đứng ở cổng giơ tay chặn một chiếc xe, vội nói: “Bác tài, đến Vạn Thành Hải Cảnh ạ.“
Cô phải quay lại tìm anh.
Ngồi trên xe cô mới phát hiện ra, cô vậy mà vẫn đang run lập cập.
—— Có lúc, trước khi ác mộng ập đến con người đều sẽ có một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-anh-anh-duong-am-ap/3006705/chuong-43.html