Sau mấy lượt bị ép nôn, sắc mặt Tiêu Vân Hoàn trắng bệch, cả người vô lực nằm lả trên long sàng.
Thứ còn trắng bệch hơn cả hắn — chính là gương mặt của Thục phi.
“Nói bậy!” Lạc Xuân Hoa lập tức nhảy ra:
“Thục phi sao có thể hạ độc, rõ ràng là ngươi muốn hại hoàng thượng!”
Ta ấm ức nhìn Tiêu Vân Hoàn thưa:
“Thần thiếp chỉ tá túc ở Thọ Khang cung, vốn không có tiểu trù phòng, mọi bữa ăn đều do Ngự thiện phòng cung cấp, mỗi ngày chỉ ba bữa chính, hoàn toàn không có điểm tâm. Hôm qua bệ hạ tới, sợ tiếp đãi không chu toàn, nên thần thiếp mới mượn hoa dâng Phật — lấy điểm tâm Thục phi tặng để mời người dùng.”
Phần điểm tâm bị phát hiện có độc, chính là phần Thục phi mang đến từ sớm hôm nay.
Sắc mặt Thục phi càng thêm tái nhợt:
“Thần thiếp không hề hạ độc trong điểm tâm, lẽ nào không phải do Lạc thị bỏ vào sau đó?”
Ta quỳ dưới chân Tiêu Vân Hoàn, khóc nghẹn:
“Thần thiếp vì sao phải hại bệ hạ? Nếu người có chuyện gì, thần thiếp có được lợi lộc gì chứ? Huống hồ thần thiếp đơn thân vào cung, bên người chỉ có một mình Đặng Hỉ, xung quanh toàn là người của hoàng hậu nương nương, thử hỏi thần thiếp làm sao có được độc dược?”
Lúc vào cung, Lạc Xuân Hoa đã cố ý cho người lục soát hành lý của ta kỹ lưỡng, đến cả trâm cài, đồ trang sức cũng không bỏ qua.
Thục phi cũng quỳ xuống gào lên:
“Thần thiếp lại càng không bao giờ hại bệ hạ…”
Ta lạnh lùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-xuan-hoa/5067431/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.