Ta mỉm cười nói, nhưng không hề động tay.
Thục phi cũng không tỏ vẻ thất vọng, nàng ta biết ta vẫn còn nghi ngờ, tất nhiên sẽ không dễ dàng ăn đồ do nàng mang tới.
“Tỷ tỷ cứ dùng từ từ. Ngày thường bọn muội không được phép đến Thọ Khang cung, hôm nay mượn phúc của tỷ, muội muốn vào thắp cho Thái hoàng thái hậu một nén hương.”
“Muội cứ tự nhiên.”
Ta thản nhiên đáp, rồi bảo Đặng Hỉ dẫn nàng ta đến tiểu Phật đường nơi ta thường tụng kinh.
Chẳng bao lâu, Đặng Hỉ đã quay lại, thấp giọng bẩm báo:
“Vừa vào Phật đường, Thục phi liền đuổi nô tài ra ngoài, nói muốn một mình tụng kinh. Người của nàng ta canh giữ trước cửa, nô tài cũng không rõ nàng ta ở trong làm gì.”
Còn có thể làm gì nữa? Không phải tìm đạo “mật chỉ” kia, thì cũng là muốn đặt thứ gì đó vào.
“Cứ để nàng ta đi.”
Ta thản nhiên nói.
Thục phi ở trong Phật đường lục lọi gần một canh giờ mới cáo từ rời đi.
Sau khi nàng ta đi, ta liền bảo Đặng Hỉ cùng ta vào trong kiểm tra.
Khắp nơi đều có dấu vết bị động chạm, tuy rất nhỏ, nhưng ta liếc mắt đã nhìn ra.
Thục phi không phải kẻ ngu xuẩn như vậy, làm việc trắng trợn đến thế chỉ có một khả năng — Cố ý để ta nhìn thấy, thu hút sự chú ý của ta.
Mà mục đích của việc ấy, nhất định là để che giấu một chuyện khác.
Ta sai Đặng Hỉ kiểm tra kỹ Phật đường. Hắn là người hầu hạ lâu năm ở Thọ Khang cung, quen thuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-xuan-hoa/5067430/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.