Lục Thiên Phi, sau khi cùng An Nhi mua sắm cả ngày. Tới tận chiều tối vẫn chưa muốn về nhà. Cô thích tận hưởng không gian xô bồ của thành phố, thích được ngắm dòng người qua lại để thấy mình không cô đơn.
Từng bước chân một, thong thả đáp xuống mặt đất, tiếng giày cao gót lạch cạch khẽ vang lên. Thiên Phi cười mỉm nghĩ lại cuộc đời chính mình. Bao cay đắng, bao ngọt bùi trải qua, để bây giờ cô biết trân trọng cuộc sống. Mỗi giây, mỗi phút còn sống trên đời là mỗi giây, mỗi phút cô còn mãn nguyện. Không cần biết ba mẹ cô là ai, cô chỉ biết thầm cảm ơn họ, cảm ơn vì đã sinh cô ra trên thế giới này, để cô được sống và làm một con người đúng nghĩa.
Trở về nhà trong tình trạng bụng dạ đói meo. Thiên Phi quăng túi xách xuống sofa, mệt mỏi hạ lưng ngay bên cạnh. Căn bếp lạnh tanh đang muốn chào mừng cô vào khuấy đảo nhưng cô giờ đây lại vô cùng lười nhác trong việc nấu nướng.
- Nên ăn gì cho nhanh nhỉ?
Đứng dậy quyết định vào bếp lục lọi mọi ngóc nghách tìm cho ra mấy thứ có thể bỏ bụng. Vậy mà chẳng có chút gì làm tia hi vọng. Thiên Phi ôm bụng đói meo nhìn thùng gạo trước mặt. Suy nghĩ đến việc nấu cơm nhưng lại không thể làm. Cô của hôm nay chỉ muốn tận hưởng chứ không muốn lao động.
Bước trở lại phòng khách, cầm lên chiếc túi xách hàng hiệu của mình Thiên Phi quyết định xuống phố tận hưởng những món ngon mà không cần bản thân phải đụng tay đến.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-xa-toi-ra-mot-chut/978177/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.