Trở lên phòng, Hàn Võ Ngôn bế cô tiến thẳng về phía phòng tắm. An Nhi vệ sinh cá nhân, khuôn mặt ủy khuất nhìn anh.
- Võ Ngôn... anh ở đây chơi với em đi.
- Sao vậy?
- Anh lúc nào cũng công việc hết... em ở một mình rất chán.
Võ Ngôn khẽ cười đưa tay xoa tóc cô, có lẽ anh đã quá chú tâm vào công việc mà quên mất rằng có một cô gái nhỏ bên cạnh mãi trông ngóng anh. Yêu thương bế cô lên đối diện mình. An Nhi thuận thế kẹp chân qua eo anh, vòng tay mở ra choàng qua cổ Võ Ngôn một cách cứng nhắc.
- Em không muốn chơi một mình đâu.
- Anh xin lỗi, ra ngoài sẽ chơi với em.
An Nhi gật gật đầu hôn chụt vào môi anh, Võ Ngôn khẽ cười bế cô ra đặt lên giường. Ngồi xuống bên cạnh, anh ân cần nâng chân cô lên, từ từ xoa nắn mắt cá chân đỏ ửng.
- Có phải là đau lắm không?
- Không có đau, em thấy cũng bình thường thôi.
- Có đau phải nói với anh, ngày mai anh đưa em đi khám.
- Không cần đâu, em thấy bình thường mà.
- Ừm.
An Nhi như trẻ nhỏ đứng dậy ngồi vào lòng anh. Cơ thể nam nhân cứng rắn, mạnh mẽ siết chặt lấy cô khiến An Nhi cảm thấy yên tâm.
- Võ Ngôn, em ước rằng mình có thể quay về quá khứ.
- Làm gì cơ?
- Em muốn mình yêu anh sớm hơn... em nhận ra bản thân hối hận và tiếc nuối khi đã bỏ anh một thời gian dài.
- Đồ ngốc, qua cả rồi.
- Em muốn yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-xa-toi-ra-mot-chut/978176/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.