Bữa ăn ngọt ngào nhanh chóng kết thúc, An Nhi mang vác chiếc bụng no ình, uể oải dựa vào người anh. Hàn Võ Ngôn khẽ cười, một tay nhè nhẹ vuốt eo cô, tay còn lại cầm lên ly nước ép hoa quả.
- An Nhi, em chịu khó uống nhiều nước một chút.
- Một lát nữa đi anh.
- Nào, em không được lười uống nước đâu.
An Nhi vâng dạ uống cạn ly nước ép hoa quả. Bụng no căng, tròn vo lại vui vẻ chọc ghẹo anh.
- Anh xem bụng em có giống bà bầu hai tháng rồi không?
- Em đó, ốm như vậy còn không biết lo cho bản thân. Anh cũng đâu phải bên em 24/24 để nhắc nhở em ăn uống.
An Nhi bĩu môi dựa vào vai anh, Hàn Võ Ngôn thấy cô im lặng liền lên tiếng.
- Sao vậy?
- Anh lúc nào cũng phải ở bên em... em không ăn phải nhắc nhở em... em không uống nước cũng phải nhắc nhở em.
- Được rồi, không có dỗi. Anh sẽ luôn ở bên em để nhắc nhở em.
An Nhi chỉ cần như vậy là mọi thứ lại trở nên vui vẻ. Vòng tay qua cổ anh, An Nhi cười hớn hôn chụt lên môi anh một cái.
- Em muốn ra khu nghỉ dưỡng với anh.
- Không được, ngoài đó rất nắng. Em ra ngoải, lỡ cảm thì anh biết làm sao?
- Nhưng em muốn đi với anh... lên phòng rất chán. Em sẽ không để bản thân bị ốm đâu.
An Nhi thật sự không muốn quay lại phòng khách sạn. Cô chỉ muốn dán chặt lấy anh không buông. Tuy là rấg cương quyết, nhưng đứng trước sự nhõng nhẽo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-xa-toi-ra-mot-chut/978170/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.