Trở về nhà sau một đêm hẹn hò đầy ngọt ngào và hạnh phúc. Tuy đã ăn vặt không biết bao nhiêu là món bên ngoài đường phố, nhưng khi trở về nhà, An Nhi vẫn cồn cào bụng đói vì nhìn thấy mấy món do quản gia Khương nấu. Nhìn thoáng qua Hàn Võ Ngôn, An Nhi bắt đầu lục lọi.
- Ngôn, anh ăn thêm cùng em không?
Hàn Võ Ngôn nhíu mày tiến lại ôm lấy eo cô, nhìn mấy món trên bếp rồi khẽ lắc đầu.
- Anh không ăn nữa, em muốn ăn thêm sao?
- Ừm, em muốn ăn đồ quản gia Khương nấu.
- Được rồi, mau lên lầh tắm rửa. Anh sẽ hâm nóng lại cho em, ăn thức ăn nguội không tốt.
- Vâng, cảm ơn anh.
An Nhi tinh nghịch nhón chân hôn lên má anh rồi quay người lên lầu. Hàn Võ Ngôn nhìn theo cô khẽ cười. Là người kỹ tính và sạch sẽ nên Hàn Võ Ngôn còn phải trải qua 7749 bước vệ sinh mới quay lại hâm nóng đồ ăn cho cô.
An Nhi trên lầu vừa hát vừa tắm, con người khi có tình yêu thật khác. Cô mỗi ngày được anh yêu thương và nuông chiều, chỉ cần cô muốn sẽ có người làm, chỉ cần cô mệt sẽ có người bên cạnh. Hàn Võ Ngôn thật như bạn trai lý tưởng của mọi cô gái. Tiếc là anh chỉ mãi là của riêng Trần An Nhi cô.
Mặc lên mình chiếc váy ngủ hai dây dài qua đầu gối, An Nhi thoải mái bước xuống lầu. Nhìn anh loay hoay trong bếp, trong lòng liền dâng lên sự ấm áp, ngọt ngào. Vòng tay ôm lấy anh từ sau, An Nhi nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-xa-toi-ra-mot-chut/978161/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.