Bàn ăn hấp dẫn được Hàn Võ Ngôn bày biện gọn gàng trên bàn. An Nhi chun nhẹ mũi hít hít mùi thơm của từng món ăn. Võ Ngôn bật cười đưa đũa cho cô
- Em là chó sao?
- Thơm quá đi mất.
An Nhi hí hửng gắp một miếng thịt cho vào miệng, khuôn mặt biểu lộ rõ niềm vui sướng khi được ăn đồ ăn ngon
- Oaaa, tay nghề của chú đã đạt đến mức này rồi sao?
- Ngon chứ?
- Rất tuyệt!
- Vậy thì ăn nhiều vào một chút!
Cô hí hửng gắp hết món này đến món khác, mùi vị của Hàn Võ Ngôn nấu, từ lâu cô đã không còn được thường thức lại. Chẳng biết có phải do tình yêu hay không mà hôm nay lại cảm giác ăn ngon miệng đến lạ. Gắp vài miếng thịt vào chén anh, An Nhi khẽ nhíu mày
- Chú cũng ăn nhiều một chút, chú xem đã ốm đến thế nào rồi.
- Được rồi, cũng không đến nổi mà.
- Chú cứ nhịn ăn mãi, dạ dày của chú sắp bị cắt bỏ rồi đấy!
Võ Ngôn ngoan ngoãn ăn hết chén cơm. An Nhi hài lòng nhìn anh khẽ cười, người yêu của cô giỏi quá đi mất, trong ánh mắt của cô đã chứa bao nhiêu sự tự hào rồi.
Quản gia Khương đứng trong góc bếp lại thầm hạnh phúc theo. Điều ông mong muốn cuối cùng cũng đã thành hiện thực. Giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống đôi gò má hóp, quản gia Khương gạt nhẹ đi gật đầu, xoay bước về phòng liên tục lẩm bẩm.
- Tốt... như vậy thật tốt...
An Nhi ăn xong bước thẳng lên phòng khách, ngồi xuống sofa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-xa-toi-ra-mot-chut/978152/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.