An Nhi rời khỏi phòng, Hàn Võ Ngôn thản nhiên cho tay vào túi quần nhìn đám nhân viên đang nhiều chuyện, thập thò ngoài cửa
- Tôi hôn người yêu của tôi hình như ảnh hưởng đến phúc lợi của tập đoàn?
- Dạ không... không có... chúng tôi đi ngay... đi thôi... đi thôi...
Ánh mắt hạnh phúc vui vẻ của Hàn Võ Ngôn nhưng lại khiến dàn nhân viên chạy tán loạn vì sợ. Hàn Võ Ngôn đưa tay lên môi mình, đưa lưỡi chạm nhẹ môi một cái liền cảm thấy vui vẻ vì tư vị ngọt ngào ùa về.
Ngồi xuống bàn làm việc, anh mở máy tính xem qua các tin tức về mình và An Nhi. Những tấm ảnh ngọt ngào này khiến anh hài lòng lưu hết về máy. Trong lòng bỗng dưng lại lâng lâng, chuyện này đến với anh cũng quá nhanh rồi.
An Nhi thì chỉ còn biết xấu hổ mà chui tọt vào trong phòng làm việc. Chỉ mới đêm qua và sáng nay mà cô đã bị bắt gặp hôn anh đến tận hai lần. Nhưng mà dư vị trên đầu môi của cô... thật sự rất tuyệt.
Chạm tay lên môi mình, cô bất giác cười tủm tỉm. Mở điện thoại xem lại các tin tức đêm qua, trong lòng trở nên vui vẻ khác thường. Công việc vì vậy mà cũng trở nên nhanh chóng hơn.
Cả ngày dài An Nhi vì xấu hổ mà trốn tránh anh nhưng khi về Hàn Gia thì thật sự là không còn cách nào khác ngoài đối diện. Hàn Võ Ngôn đeo tạp dề loay hoay trong bếp khiến cô có chút ấm áp. Bước lại bên cạnh anh khẽ lên tiếng
- Chú cần tôi phụ gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-xa-toi-ra-mot-chut/978151/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.