Võ Ngôn bước lên phòng khách, ngồi xuống cạnh cô nhìn ngó xung quanh. An Nhi hơi áp lực nhích nhẹ ra xa anh một chút. Võ Ngôn đặt nhẹ lên bàn một ly nước ấm
- Đã đỡ hơn chưa?
- Ừm... một chút...
- Uống nước ấm đi, nước lạnh không tốt cho cơ thể của con.
An Nhi đảo loạn mắt, tránh đi sự bối rối trong lòng. Cầm lên ly nước, cô uống vài ngụm nhưng cũng không thoát khỏi sự ngượng ngùng. Hàn Võ Ngôn tập trung nhìn lên màn hình, An Nhi vừa uống nước lại vừa lén nhìn qua anh.
"Không được An Nhi... làm ơn... làm ơn tỉnh táo lại đi... không được như vậy..."
Võ Ngôn nhìn qua cô nhướn mày, An Nhi giật mình đặt nhẹ ly nước xuống bàn. Đôi mắt lúng túng đảo lên nhìn màn hình rộng lớn.
- Chú... chú cũng xem phim này sao?
- Đã từng xem, cũng rất hay.
- Ừ... mong là kết có hậu.
Võ Ngôn không muốn làm cô mất hứng nên cũng chỉ khẽ gật đầu, không nói ra cái kết đã biết trước. Cả hai cứ vậy ngồi xem phim cùng nhau, An Nhi như muốn nín thở, đầu óc không thể tập trung nổi vào bộ phim, tâm trí chỉ hướng vào người bên cạnh.
Bộ phim kết thúc mà cô cũng chẳng hay biết. Hàn Võ Ngôn nhìn qua cô, ánh mắt đã hiện lên vài phần lo lắng
- An Nhi, con còn đau sao?
- Hả... à không... đâu có...
- Nãy giờ thấy con cứ thất thần, nếu không khỏe cứ nói với chú.
- Tôi biết rồi, chắc do có chút hơi mệt thôi.
Lúc này, quản gia Khương bước ra mời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-xa-toi-ra-mot-chut/978145/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.