An Nhi nhíu nhẹ mày nhìn anh, Hàn Võ Ngôn lúc nào cũng vậy, luôn luôn quan tâm chăm sóc cho cô mà quên đi bản thân cũng cần được chăm sóc. Gắp một miếng thịt cho vào chén của anh, An Nhi nhìn thoáng qua lên tiếng
- Ăn đi, cũng không muốn người khác nhìn vào lại nghĩ tôi ăn hiếp chú.
- Cảm ơn con.
- Không có gì đâu.
- Chú sẽ tận hưởng bữa ăn thật ngon miệng.
An Nhi gật nhẹ đầu tiếp tục ăn phần ăn của mình. Dáng vẻ thì không quan tâm nhưng thật chất cô vẫn thường xuyên đưa mắt liếc nhìn lên xem anh ăn uống như thế nào. Hàn Võ Ngôn bất chợt nhăn mày, tay anh đặt xuống bụng khẽ xoa nhẹ vài vòng ở phần trên. An Nhi không hài lòng đặt muỗng nĩa xuống bàn
- Chú lại đau dạ dày sao?
- Hình như là vậy rồi... không sao đâu... nhói một chút sẽ hết.
- Chú ăn uống "đầy đủ" như vậy, không bị dạ dày thì cũng là chuyện lạ rồi.
Giọng nói An Nhi mang vài phần trách móc, Hàn Võ Ngôn chỉ lẳng lặng quay lại với việc bóc vỏ tôm. Càng nhìn anh, An Nhi lại càng thêm trướng mắt và bực tức. Cô thở hắt ra ngoài, đảo mắt tìm nhân viên nhà hàng
- Em ơi, chị nhờ một chút.
- Dạ quý khách có việc gì cần giúp đỡ ạ?
- Em giúp chị mua vài gói thuốc dạ dày nhé, mang thêm cho chị một ly nước ấm. Còn đây là tiền chị cho thêm em... cảm ơn em trước.
- Ơ dạ... em cảm ơn anh chị.
Hàn Võ Ngôn nãy giờ vẫn chăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-xa-toi-ra-mot-chut/978144/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.