Đi được một lúc, An Nhi cảm thấy quá bất tiện khi xung quanh bao vây toàn là người. Bình thường cô cũng ăn mặc rất phóng khoáng, nhưng đó là khi chỉ có một mình Hàn Võ Ngôn. An Nhi rất khó chịu khi bị nhiều người nhìn vào da thịt của mình. Đưa tay níu níu góc áo của anh, Hàn Võ Ngôn khẽ nhìn qua cô khó hiểu 
- Sao vậy? 
An Nhi hơi ngượng, đưa tay che chắn phần ngực của mình. Hàn Võ Ngôn như hiểu được sự bất tiện của cô, anh cúi xuống khẽ thì thầm vào một bên tai 
- Không thích sao? 
- Con cảm thấy... hình như xung quanh quá nhiều người rồi... hơi chút bất tiện... 
Võ Ngôn đứng thắng dậy cởi áo vest của mình ra choàng qua vai cô. An Nhi vội níu lấy vai áo, tránh để nó tụt xuống. Anh hít một hơi sâu ôm lấy eo cô tiến lại một góc nhỏ trong Hàn Gia. An Nhi ngồi xuống sofa nhỏ, ngước đôi mắt cún con lên nhìn anh 
- Chú à... An Nhi đói... 
- Được rồi, đợi chú một lát. Sẽ đi lấy đồ ăn cho con. 
- Dạ vâng, vẫn là chú chu đáo nhất. 
Hàn Võ Ngôn khẽ cười xoay người đi, An Nhi có chút nhàm chán trong lúc đợi anh nên lấy điện thoại ra lướt vài bản tin mới. Nãy giờ cô cũng chụp được kha khá tấm hình, mở ra xem lại vô cùng hài lòng tự luyến 
- Trần An Nhi, chỉ có thể miêu tả bằng hai từ xinh đẹp. 
Đúng lúc này, Hàn Võ Ngôn bước lại trên tay là phần bò bít tết cùng rau trộn. Ngồi xuống cạnh An Nhi, anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-xa-toi-ra-mot-chut/978134/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.