Vừa bế cô vừa làm việc, Hàn Võ Ngôn bây giờ cần tập trung vào các kế hoạch đổi mới. Anh nhất định phải đưa Hàn Thị trở lại thời hoàng kim như thời dưới tay ba anh vậy. Những sự khó khăn, vất vả của anh bây giờ có đáng gì so với tâm huyết cả cuộc đời của ba anh.
Trần An Nhi ngủ một giấc ngon lành trong lòng anh. Khi cô tỉnh dậy vẫn còn thấy Hàn Võ Ngôn làm việc. Ngước đôi mắt trong veo còn vương chút buồn ngủ lên nhìn anh, An Nhi bĩu môi khi thấy anh không chú ý đến mình. Bàn tay ngắn ngủn, mập mạp vỗ vỗ vào ngực anh lập tức thu hút sự chú ý của Hàn Võ Ngôn. Cúi người nhìn cô, anh khẽ cười hôn nhẹ lên bầu má bánh bao
- Dậy rồi sao?
An Nhi gật gật đầu dụi mặt vào ngực anh liên tục. Võ Ngôn nhìn đồng hồ trên màn hình vi tính, thời gian vậy mà đã hơn 5 giờ rưỡi chiều
- An Nhi, chúng ta về nhà nhé.
- Chú ơi, An Nhi muốn đi vệ sinh.
Anh khẽ cười đứng dậy bế cô ra ngoài, tiến về phía nhà vệ sinh. An Nhi tuột xuống khỏi người anh, lon ton chạy vào trong
- Con lớn rồi, con tự đi được ạ.
Hàn Võ Ngôn đứng bên ngoài bật cười lắc đầu. An Nhi ra ngoài được anh tận tình rửa mặt. Bế nhóc con lên tay, anh hôn nhẹ lên bầu má bánh bao
- Về nhé?
- Vâng ạ, con nhớ ông quản gia rồi.
Võ Ngôn bật cười bế cô quay lại phòng. Đặt An Nhi xuống sofa, anh tiến lại bàn làm việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-xa-toi-ra-mot-chut/978118/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.