Sau khi cho An Nhi ăn xong, Hàn Võ Ngôn lại ôm bé con ra ngoài phòng khách. Quản gia Khương khổ sở bước ra ngoài nhìn anh. - Thiếu gia, người vào ăn tối đi đã rồi hãy ra chơi cùng tiểu thư. - Không ăn đâu, ông cho người dọn hết đi. - Không được, thiếu gia mau vào ăn. Để tiểu thư cho tôi trông coi là được. Hàn Võ Ngôn vẫn nhất định ngồi chơi cùng An Nhi. Bé con giương đôi mắt to tròn lên, chiếc má bánh bao phồng ra liên tục lắc đầu đập bàn tay mủm mỉm vào ngực anh. - Ăn... ăn... chú... Quả nhiên là đã có tác dụng, Hàn Võ Ngôn đứng dậy bước vào bếp. Nhưng suy nghĩ một chút anh lại quay ra bế An Nhi từ tay quản gia Khương, bước vào bếp còn không quên lên tiếng. - Chú không biết trông con nít đâu!1 Nuôi anh từ lúc nhỏ đến bây giờ, vậy mà anh lại bảo ông không biết trông con nít. Thiếu gia nhà này, bây giờ hệt như ông cụ non không hơn không kém. Thở dài thườn thượt, ông bước vào bếp dọn cơm ra cho anh. - Thiếu gia, người dùng bữa. An Nhi là một đứa bé háo ăn và nghịch ngợm. Vừa mới ăn xong đó thôi, cô lại đưa tay nghịch ngợm với Hàn Võ Ngôn làm anh không thể nào đưa muỗng thức ăn vào miệng. Nhìn xuống An Nhi, anh bật cười trêu ghẹo. - Muốn ăn sao? - Ưm... ăn... ăn... ăn. Hàn Võ Ngôn chỉ biết cười đút cho cô chút thịt băm mềm. Quản gia Khương đứng gần đó đưa tay khẽ ngắt má cô. - Tiểu thư ăn nhiều thật đó, sẽ rất mau lớn cho coi. Hàn Võ Ngôn chau mày nhìn ông. Nghiêm túc lên tiếng cảnh báo bằng chất giọng trầm ổn. - Không được ngắt má con bé! - Dạ vâng. Bữa ăn kết thúc, An Nhi không chịu để anh bế mình nữa. Cô leo xuống khỏi người anh, chậm chạp đi từng bước ra ngoài phòng khách. Tuổi này rất ham học hỏi và nghịch ngợm, cô bé cũng không ngoại lệ. Đôi chân ngắn cố gắng đưa lên sofa, Hàn Võ Ngôn bất lực nhìn cô. - An Nhi là muốn leo lên sofa sao? - Aaa... aaa... - Được rồi, muốn chú giúp con thì hôn chú một cái. Hàn Võ Ngôn cúi xuống chỉ chỉ vào má mình. An Nhi chớp chớp mắt, chun môi ngoảnh mặt đi. Tìm thấy vật cần tìm, An Nhi vào bếp lấy ra chiếc ghế nhỏ vừa tầm với chân mình hơn. Cô bé mang ra ngoài đặt dưới chân sofa, leo lên đó rút ngắn khoảng cách với sofa. Đôi chân ngắn đưa lên một lần nữa lập tức có thể leo gọn lên, thích thú vỗ tay vài cái. Hàn Võ Ngôn đen mặt ngồi xuống bên cạnh cô. Không được hôn thì anh đi hôn ngược lại vậy. Cúi xuống hôn vào má An Nhi một cái, anh đưa tay bế bé lên đùi mình. - An Nhi xem phim hoạt hình nhé. An Nhi không hiểu chỉ giương mắt to tròn nhìn anh. Võ Ngôn khẽ cười mở tivi lên, những màu sắc thú vị lọt vào tầm mắt đứa nhỏ thích học hỏi. Tuột xuống khỏi lòng anh, An Nhi bước về phía tivi thích thú ê a chỉ chỉ vào từng nhân vật. Võ Ngôn cười đến híp cả mắt vì vui vẻ. Đồng hồ điểm 9 giờ tối, Võ Ngôn bế An Nhi lại phía mình. Cẩn thận mặc tả cho cô, anh yêu thương chăm sóc cho cô từng chút một.1 - An Nhi đi ngủ nhé. - A. Ôm bé con lên phòng, Võ Ngôn bật cười khi cô nhóc làm biếng hết bò rồi trườn trên giường. Có vẻ như cảm nhận được độ êm và ấm của nệm nên cô bé lăn lăn vài vòng thích thú cười lớn. Hàn Võ Ngôn nằm xuống giường, anh đưa tay giữ áo An Nhi lại vì sợ cô sẽ té xuống sàn nhà. - Mau lại đây ngủ nào, An Nhi. - Chú... chú... - Gì vậy? An Nhi vỗ vỗ tay lên người anh chỉ tay về phía con gấu bông lớn ở dưới sàn. Võ Ngôn ngồi dậy khẽ cười xoa đầu cô. - Thích nó sao? - Aaa. - Vậy con hôn chú một cái, chú sẽ lấy cho con! Lần này, An Nhi ngoan ngoãn hôn lên má anh. Có vẻ như cô bé đã thấm mệt vì nghịch ngợm cả buổi chiều. Bây giờ lại tỏ ra chút lười biếng để anh làm giúp mình. Hàn Võ Ngôn được nước lấn tới khẽ lắc đầu. - Hôn thêm một cái nữa. An Nhi nhỏ nhắn ôm lấy cổ anh hôn chụt thêm một phát lên má. Võ Ngôn thỏa mãn mới bước xuống giường cầm gấu bông lên giường cho cô. An Nhi còn nhỏ, cô bé chóng đòi nhưng cũng chóng chán. Bỗng dưng lại mếu méo trườn lên người anh ôm chặt lấy. Hàn Võ Ngôn khó hiểu ôm lấy cô vuốt ve tấm lưng nhỏ. - An Nhi của chú làm sao vậy? Cô bé không nói chỉ ghì chặt lấy anh, khóc một trận đã đời lại lăn ra ngủ. Võ Ngôn cũng thật không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Phải chăng cô bé là đang nhớ ba mình? Dù có nhỏ thì cô bé cũng biết nhớ và biết thương cơ mà. Đặt An Nhi nằm xuống cạnh mình, anh cẩn thận để gối ôm chặn xung quanh giường chỉ sợ cô sẽ lăn xuống. Hôn nhẹ lên trán cô một cái khẽ cười. - An Nhi, ngủ ngon. Con vất vả rồi... sau này cứ để chú gánh vác. Ba năm sau Nuôi nấng An Nhi thật sự rất khó, bé con rất dễ bệnh. Mỗi lần như vậy đều khiến cho Võ Ngôn đau đầu. Ba năm trôi qua, Võ Ngôn 18 tuổi trưởng thành, gánh vác trên vai cả một tập đoàn lớn. Hàn Thị trong suốt ba năm qua chông chênh, không chỗ đứng. Mất đi ba anh, Hàn Thị như mất đi một con át chủ bài. Tất cả mọi thứ đều trở nên xáo trộn, không trật tự. Ngày tháng trôi qua chỉ càng thêm khắc sâu hình ảnh một cậu thanh niên đầy nghị lực. Hàn Võ Ngôn chưa bao giờ bỏ cuộc, Hàn Thị nhiều lần đứng trên bờ của phá sản nhưng anh vẫn một mực cố gắng. Vừa học, vừa làm, anh tự hứa với bản thân và hứa với ba mẹ nơi chín suối sẽ luôn giữ vững Hàn Thị. Anh tin ông trời sẽ không phụ lòng anh, một ngày nào đó Hàn Thị sẽ vực dậy và phát triển trở lại như lúc ba anh còn sống. Giờ phút này đây, Hàn Võ Ngôn đang ngồi trên chiếc ghế quyền lực của mình. Anh đan hai tay suy nghĩ về các phương pháp làm ăn của cha mình. Từ nhỏ, anh vốn đã thông minh lại còn được cha bồi bổ kiến thức kinh doanh từ sớm. Vì vậy mà anh cũng trở nên vô cùng sắc bén và nhạy cảm. Thương trường là chiến trường, Hàn Thị giờ đây đang cố gắng phục hồi lại. Dưới bàn tay của vị chủ tịch trẻ, tài năng sẽ thật khiến Hàn Thị một lần nữa quay trở lại thời kỳ đỉnh cao? Ngồi ở vị trí cao nhất trong phòng họp của Hàn Thị, Võ Ngôn nhìn từng cổ đông một đánh giá. Giọng anh trầm thấp đưa lên vài kế hoạch trong tương lai. Thế nhưng, cổ đông có người ủng hộ, có người lại phản đối. Anh hiểu cho cảm giác của họ nên cũng chỉ gật gù lên tiếng. - Tôi biết, một người trẻ như tôi thật sự không thể khiến cho mọi người hoàn toàn tin tưởng. Tuy nhiên, năng lực của tôi là thật sự. Và tôi chắc chắn có thể khiến mọi người tin tưởng tôi, giao trọng trách lớn lao này cho tôi. Tất cả tôi sẽ dùng hai từ năng lực để chứng minh. Cảm ơn tất cả mọi người! - Ba năm nay rồi, Võ Ngôn... cậu đừng cố chấp nữa. Hàn Thị không sớm thì muộn cũng phá sản thôi. - Ba năm qua, tôi biết là tập đoàn đã rất khó khăn. Bản thân tôi trong suốt ba năm phải dốc sức cho việc học tập. Để đứng đầu một tập đoàn, không phải chỉ dựa vào các nền móng có sẵn trước đó. Hôm nay, Hàn Võ Ngôn tôi đứng trước mọi người xin hứa sẽ vực lại Hàn Thị, sẽ không có chuyện đứa con tinh thần này của ba tôi phá sản! Cúi người chào các vị cổ đông, Võ Ngôn rời khỏi phòng họp. Cả đoạn đường trở về phòng làm việc, anh mệt mỏi vô cùng. Chỉ ước còn ba mẹ, có lẽ anh không phải gánh vác nhiều thứ như vậy. Cánh cửa phòng làm việc vừa mở ra, một bóng dáng nhỏ nhắn, tròn trịa đã chạy lại bổ nhào vào lòng anh. Hàn Võ Ngôn chỉ biết cười bế cục bông nhỏ lên tay. - Sao lại tới đây? - Hừm, An Nhi nhớ chú... chú không chịu về chơi với An Nhi gì cả. Quản gia Khương đứng dậy cúi đầu chào anh. Nhìn qua An Nhi, ông có chút ái ngại. - Tiểu thư cả ngày hôm nay không ăn gì chỉ bảo nhớ thiếu gia. Nhất định phải dẫn tiểu thư tới đây gặp thiếu gia nếu không tiểu thư sẽ không ăn. Hàn Võ Ngôn nhíu mày nhìn An Nhi, bé con bĩu môi cúi gằm mặt rúc sâu vào cổ anh tránh né ánh mắt nghiêm khắc kia. Anh thở dài gật đầu với quản gia Khương. - Tôi biết rồi, ông về trước đi. - Dạ vâng thưa thiếu gia, đồ ăn của tiểu thư tôi đặt trên bàn. - Được. Quản gia Khương rời đi, anh bế An Nhi lại ghế. Ngồi xuống sofa, giọng anh nghiêm khắc từ từ vang lên. - An Nhi, sao con lại hư như vậy? Chui ra khỏi cổ anh, An Nhi ngóc đầu lên nhìn vào khuôn mặt nghiêm túc của Võ Ngôn. Vẫn là chiêu bài cũ, An Nhi bắt đầu mếu máo môi nhỏ. - Híc... An Nhi không hư... tại chú... chú không về với An Nhi... An Nhi nhớ chú mà... chú la An Nhi... huhu... Bé con khóc òa lên ăn vạ, đã ba ngày anh không trở về nhà vì bận giải quyết các giấy tờ của tập đoàn. Cảm thấy bản thân có chút quá đáng nên đành ôm lấy bé con vào lòng an ủi. - Xin lỗi An Nhi, tối nay chú sẽ về với con. - Chú hứa đi, chú phải về... sau đó, nấu ăn cho An Nhi và ôm An Nhi ngủ nữa. - Được rồi, chú hứa. - An Nhi thích ăn cá hồi sốt cà chua và cả bò bít tết. - Được, tất cả chiều theo ý công chúa. Ngoan, không khóc nữa. Võ Ngôn đưa tay lau đi hai hàng nước mắt trên bầu má mủm mỉm. An Nhi nhanh chóng vui vẻ trở lại cười đến híp cả hai con mắt. Bé con ôm lấy cổ anh dụi dụi ngáp lên ngáp xuống vài cái. Võ Ngôn đánh nhẹ vào mông bé lên tiếng. - Ăn đã, không có ngủ gì hết! - Vậy chú phải đút cho con. - Được, mau ngồi nghiêm túc lại nào. Hàn Võ Ngôn mở khay cơm mà quản gia Khương chuẩn bị. Anh lấy chút trứng đút cho cô không quên dặn dò. - Lần sau, An Nhi không được như vậy nữa. Ông quản gia đã rất vất vả thì con phải ăn. Có như vậy thì ông quản gia mới vui được, con hiểu chưa? - Dạ. - An Nhi của chú là ngoan nhất. Chỉ cần có Hàn Võ Ngôn bên cạnh thì cô bé sẽ rất ngoan ngoãn, không kì kèo mà đánh chén hết cả khay cơm. Ăn xong lại leo lên lòng anh, vòng tay nhỏ nhắn ôm lấy cổ anh an yên nhắm mắt lại ngủ. Hàn Võ Ngôn khẽ cười xoa xoa đầu cô. - Ngoan. Vì không nỡ để cô thức giấc nên anh đành ôm theo cô về phía bàn làm việc. Để cô ngồi trong lòng, một tay anh ôm lấy cô, một tay liên tục gõ lên bàn phím vi tính làm việc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]