Hạ Thanh Từ hôn mê bất tỉnh, từ hôm đó trở đi Tạ Bệnh Miễn phải ngủ dưới đất suốt một tuần liền, mỗi ngày đều nhìn Hạ Thanh Từ, không biết bao giờ mới được về giường.
Rất nhanh đã đến ngày Quốc khánh, hai người họ thu dọn đồ đạc rồi cùng nhau về lại Khang Thành, Hạ Thanh Từ đi cùng Tạ Bệnh Miễn đến thăm nhà họ Tạ trước.
Tạ Bệnh Miễn đã thông báo trước, nên hôm đó Tạ gia khá là náo nhiệt, ngoại trừ bố Tạ Bệnh Miễn không có ở đây thì Tạ Viễn Thần và Giang Ly đều đã về đợi từ sớm.
Bình thường, Giang Ly ghét nhất là những ai không đúng giờ giấc, nhưng lần này, vì muốn gặp bạn trai của con trai út – sắp trở thành con dâu của bà nên tâm trạng bà cũng có phần phức tạp, hiếm khi lại về sớm trước hẳn nửa tiếng.
Hai người bọn họ đều đang đợi, nhưng rất nhanh đã nghe thấy động tĩnh, Tạ Viễn Thần liền ra cửa đón tiếp.
Tạ Viễn Thần trước đây chỉ từng nhìn thấy ảnh của em dâu mình trên bức tường danh dự của Nam Đại. Bạn thân của anh cũng từng nói rằng đó là một mỹ nhân cực kỳ nổi bật và vẫn luôn đùa rằng em trai anh thật may mắn.
Anh cũng rất tò mò, luôn muốn biết người đó trông như thế nào.
Cuối cùng anh cũng đã được tận mắt nhìn thấy. Hai chàng trai bước xuống xe, người đi trước là em trai anh, vừa từ nước ngoài về, trông có vẻ chững chạc hơn và cũng đã bớt đi cái tính xấu của trước kia rồi.
Người phía sau chính là em dâu tương lai.
Cậu thiếu niên đi sau em trai anh có gương mặt tinh tế, lạnh lùng, cùng với đôi mắt dài hơi cong. Khi ngước nhìn, đôi mắt sáng long lanh khiến người ta không thể rời mắt. Ngoại hình không phải diễm lệ tầm thường, mà trên người toát ra khí chất thanh cao, lạnh lùng, thoạt nhìn không hề dễ gần, phảng phất tạo ra khoảng cách nhất định với người khác.
Điều đặc biệt chính là khí chất. Có thể nhận ra ngay đây là người đã đọc nhiều sách, dáng vẻ tựa như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống, từng cử chỉ đều mềm mại nhưng lại mang theo sức nặng của nó.
Chắc chắn Giang Ly sẽ thích.
Nhìn có vẻ họ còn mang theo quà, Tạ Viễn Thần đón lấy, hơi ngại ngùng, cười nói: "Đến thì cứ coi như người trong nhà là được, khách sáo làm gì."
Em dâu anh liếc anh một cái, vẻ mặt không chút biểu cảm, chẳng nói gì mà đi theo em trai của anh vào trong.
Nhìn có vẻ cũng khá lạnh lùng với anh, Tạ Viễn Thần nghĩ có lẽ tính cách của em dâu là vậy.
Em trai anh nhìn anh thật sâu, trong mắt còn mang theo chút đồng cảm.
Rất nhanh Tạ Viễn Thần liền nhận ra mình đã nhầm, tính cách em ấy không phải vậy, bởi vì anh đã tận mắt thấy em dâu cười với Giang Ly, một nụ cười hơi ngại ngùng nhưng lại khiến người ta cảm thấy dễ mến.
Hạ Thanh Từ mang đến cho Giang Ly một quyển sách văn học cổ điển tiếng Anh được tái bản năm 1935. Cậu đã phải chạy qua chạy lại rất nhiều thư viện mới tìm được nó, không biết Giang Ly có thích hay không.
Khi đối mặt với Giang Ly, cậu mới cảm nhận được sự áp đảo. Khí chất của Giang Ly rất mạnh mẽ, cậu có thể cảm nhận ánh mắt đánh giá của bà đang hướng về mình. Bề ngoài thì cậu vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng bối rối.
"Cung đình cố sự phiên bản năm 1935?" Giang Ly nhận lấy, thực sự có chút bất ngờ, cảm thấy đứa nhỏ này nhìn dễ chịu hơn nghịch tử nhà bà.
Không ngờ thằng con út có gu âm nhạc tệ hại lại có mắt nhìn người tinh tế đến vậy.
Chủ yếu là khí chất của đứa nhỏ, bà rất thích.
Hạ Thanh Từ gật đầu: "Còn có phiên bản tiếng Pháp năm 1928 nữa, nếu dì thích thì để lần sau con mang qua."
Cậu nói chậm rãi, nhưng từng lời lại rất rõ ràng, giọng nói thanh lạnh trong trẻo, không hề khiến người khác cảm thấy thất lễ.
Những cuốn sách phiên bản cũ như thế này không đắt, nhưng việc tìm được chúng là rất khó. Điều quan trọng là tấm lòng và xem ra đứa nhỏ này không chỉ tìm một cuốn, mà là cả một bộ.
Không chỉ tiếng Anh, bản tiếng Pháp bà cũng rất thích.
"Cảm ơn." Giang Ly nói cám ơn, không ngần ngại mà nhận lấy.
Lần này là đến phiên Tạ Bệnh Miễn ngạc nhiên, mí mắt còn hơi giật giật. Không ngờ Giang Ly lại cảm ơn Hạ Thanh Từ, điều này thực sự hiếm thấy, bình thường mẹ hắn không bày ra vẻ nghiêm nghị đã là tốt lắm rồi.
Hạ Thanh Từ có chút ngại ngùng trước mặt người lớn, mặt hơi đỏ lên, khiến Giang Ly mỉm cười. Khi bà cười, nơi đuôi mắt hiện lên vài nếp nhăn, các đường nét sắc sảo trên gương mặt cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều.
"Cứ tự nhiên như ở nhà đi, phòng của Miễn Miễn ở tầng hai, để nó dẫn con lên nhé."
Còn một lúc nữa mới đến giờ cơm, nên Giang Ly liền ôm sách của mình vào phòng. Bà có riêng một phòng đọc sách ở nhà, nơi bà cất giữ những tác phẩm cổ điển phiên bản cũ mà bà sưu tầm.
Hạ Thanh Từ theo Tạ Bệnh Miễn lên lầu, đi ngang qua một bức tranh trên tường, cậu khẽ nói với Tạ Bệnh Miễn: "Mẹ anh đẹp thật."
Cảm giác rất dịu dàng.
Cậu có chút ghen tị với Tạ Bệnh Miễn, nhưng cũng cảm thấy may mắn, may mắn vì Miễn Miễn của cậu được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc và được yêu thương mà lớn lên.
"Cũng được thôi, sau này em cũng phải gọi là mẹ đấy."
Hạ Thanh Từ sẽ không gọi như thế, vì cậu và Tạ Bệnh Miễn đâu có kết hôn. Có thể vài năm nữa, nếu chính sách trong nước cho phép, họ sẽ kết hôn, nhưng còn xa lắm.
Cậu cũng thích những tác phẩm văn học cổ điển tiếng Anh, biết đâu sau này còn có thể qua mượn sách của Giang Ly.
Hạ Thanh Từ đi theo Tạ Bệnh Miễn lên lầu. Biệt thự được bài trí hoàn toàn theo sở thích của Giang Ly, trong nhà hầu hết đều do bà quyết định.
Có rất nhiều tranh trên tường, chỉ đi dọc hành lang mà Hạ Thanh Từ đã có cảm giác như đang tham quan một bộ sưu tập nghệ thuật, mang đến cảm giác trầm tĩnh và uy nghiêm.
Nhưng khi vào đến phòng của Tạ Bệnh Miễn, cảm giác này liền hoàn toàn biến mất.
Cậu có thể thấy rằng Giang Ly rất cưng chiều Tạ Bệnh Miễn, vì phòng của này được trang trí hoàn toàn dựa theo tính cách của hắn. Nó tràn ngập ánh sáng và có hơi ấu trĩ, giống như phòng của một học sinh tiểu học.
Rèm cửa màu xanh da trời, ga trải giường màu vàng nhạt, trên đó còn in hình những mặt trời nhỏ và trên bậu cửa sổ còn có một bình hoa hướng dương. Các góc cạnh trên bàn học đều có lớp bảo vệ, vì biết Tạ Bệnh Miễn thích chạy nhảy lung tung nên lo rằng hắn va phải sẽ bị thương.
Cố Chấp Tránh Xa Nam Thần - Sở Chấp được đăng tại wattpad _AnsBly_
Có lẽ hồi nhỏ Tạ Bệnh Miễn đã khiến người khác lo lắng không ít.
Trong góc phòng còn có rất nhiều nhạc cụ, cậu thấy có một cây đàn piano, trên vách tường còn treo cả đàn ukulele và đàn cello.
Tạ Bệnh Miễn dẫn Hạ Thanh Từ vào trong, bên trong có một phòng chuyên để nhạc cụ, nối liền với phòng để quần áo.
"Hồi nhỏ mẹ bắt anh luyện đàn mỗi ngày, mỗi lần luyện là cả chục tiếng. Lúc đó anh không muốn tập, cứ trốn trong phòng, trốn trong tủ hoặc dưới gầm giường. Mỗi lần bị mẹ bắt được, mẹ đều đánh anh một trận."
"Đừng nhìn mẹ anh trên TV trông dịu dàng như thế, khi đánh anh chẳng nương tay chút nào đâu, có lần còn đánh sưng cả mông của anh."
Tạ Bệnh Miễn nhớ lại: "Anh của anh sẽ thường cầu xin cho anh. Nhưng có lần anh phát hiện anh ấy lén lút viết thư tình cho một bạn nữ trong lớp, thế là anh mách mẹ, rồi về sau anh ấy không còn xin cho anh nữa."
"Haha" Hạ Thanh Từ bật cười: "Đương nhiên là không xin nữa rồi, anh thật đáng bị ăn đòn. Rồi sau đó thì sao?"
"Sau đó, anh ấy cũng bị đánh. Mẹ anh không cho phép yêu sớm. Lúc đó ảnh còn vì tình đầu thất bại mà buồn bã suốt mấy ngày liền. Đến giờ vẫn còn độc thân, thường thường khi uống say là lại nhắc đến mối tình đầu."
Hạ Thanh Từ nghe mà buồn cười, lại thấy thú vị khi nghe Tạ Bệnh Miễn kể về chuyện thời nhỏ của mình.
"Ảnh hồi đi học là một học sinh gương mẫu, cũng tới đón anh vài lần. Khi đó anh còn học tiểu học, mấy bạn nữ lớp của anh ấy cứ đến hối lộ anh, chỉ để anh giúp làm quen với anh ấy."
"Anh nhớ không lầm thì mối tình đầu với anh ấy hoàn toàn trái ngược nhau. Chị ấy là một cô gái nổi loạn, bây giờ anh còn nhớ được là vì từng thấy ảnh giấu ảnh của chị ấy. Một nữ sinh buộc tóc hai bên, còn móc light hai sợi màu trắng. Nhìn thì trông cũng xinh, nhưng vừa nhìn là biết rất khó dây vào."
Hạ Thanh Từ nghe mà hơi bất ngờ, không nghĩ Tạ Viễn Thần, người nhìn có vẻ điềm đạm như vậy nhưng lại thích kiểu người như thế.
Nhưng ngẫm lại chính mình, cậu cũng liền hiểu ra. Con người thường bị hấp dẫn bởi những tính cách hoàn toàn đối lập với mình.
Hai người ngồi trong phòng một lúc, sau đó dì giúp việc gọi họ xuống ăn cơm. Trong bữa ăn, Hạ Thanh Từ ngồi cạnh Tạ Bệnh Miễn. Gia đình họ có khẩu vị khá giống nhau, các món ăn đều rất thanh đạm.
Tuy vậy, tay nghề của đầu bếp rất tốt, món nào cũng rất ngon.
Trong lúc ăn, Giang Ly thường xuyên bắt chuyện với Hạ Thanh Từ, hỏi cậu về chuyên ngành học và về ba cậu. Hạ Thanh Từ đều trả lời từng câu một. Ăn xong, bốn người cùng trò chuyện thêm một lúc trước khi Giang Ly thả bọn họ đi.
Khi trên đường về phòng, Hạ Thanh Từ không chắc chắn lắm, nên lén hỏi Tạ Bệnh Miễn: "Mẹ anh có khi nào không thích em không?"
"Đừng lo, anh thấy mẹ rất thích em đấy. Nếu không đã chẳng nói chuyện với em nhiều như vậy."
Tạ Bệnh Miễn xoa xoa đầu cậu: "Bà ấy đặc biệt thích kiểu người như em, có khi nhìn em còn thuận mắt hơn cả anh."
"Còn nghĩ là anh chó ngáp phải ruồi nên mới được em coi trọng."
Hạ Thanh Từ tiến lại gần, khẽ chạm môi mình vào môi Tạ Bệnh Miễn: "Là anh chó ngáp phải ruồi."
Tạ Bệnh Miễn bật cười, rồi lại cúi xuống cắn nhẹ: "Sau này em đừng có mà hối hận, anh sẽ bám lấy em, không bao giờ buông tay."
"Nếu có ngày nào đó em không cần anh nữa, anh chắc chắn sẽ bám lấy em không buông."
"Sẽ không có ngày đó đâu." Hạ Thanh Từ nói: "Không bao giờ bỏ anh."
Bỏ Tạ Bệnh Miễn rồi sẽ chẳng còn ai ngày ngày chăm sóc cậu, chẳng còn chú chó nhỏ luôn nấu ăn, giặt giũ và bầu bạn với cậu nữa.
"Trừ anh ra, em chẳng cần ai khác."
Tạ Bệnh Miễn hôn nhẹ lên đầu cậu: "Anh thương em đâu phải uổng phí."
Sau đó, cả hai về lại phòng của Tạ Bệnh Miễn và ngày hôm sau họ lại đến nhà Hạ Thanh Từ. Trước đó Hạ Thanh Từ quên hỏi, nhưng đến hôm sau thì biết, món quà Tạ Bệnh Miễn mang về là một cặp lá vàng cổ thời Hán.
Trên bề mặt khắc họa những hoa văn của thời nhà Hán, nhìn rất sống động, không biết ba cậu có thích hay không, nhưng làm bằng vàng thì chắc chắn ông sẽ thích.
Họ không hề giấu diếm mối quan hệ của mình, Hạ Quốc An thực ra vẫn luôn khoan dung với Hạ Thanh Từ, từ cấp ba đã ngầm chấp nhận rồi.
Sau khi nghỉ ngơi một ngày ở nhà của Hạ Thanh Từ, cả hai còn vài ngày nghỉ nên quyết định cùng nhau đi chơi.
Tạ Bệnh Miễn nhất định phải dẫn cậu đi leo núi, cả hai quay lại núi Lộc Đài. Hạ Thanh Từ thực sự là không muốn đi, vì cậu không thích vận động và leo núi thì rất mệt.
"Em không thể cứ ở nhà mãi được, sau này đến kỳ nghỉ thì chúng ta phải cố gắng đi ra ngoài nhiều hơn. Em nhìn những giảng viên chuyên ngành của em đi, nhiều người còn trẻ mà đã hói đầu cả rồi."
Hạ Thanh Từ: "Hói đầu đâu phải vì không vận động."
"Nói vậy đâu chỉ chuyên ngành của em, các chuyên ngành khác cũng có biết bao người hói."
Hạ Thanh Từ vừa nói vừa sờ trán mình, cảm thấy hơi lành lạnh, không muốn nghe Tạ Bệnh Miễn nguyền rủa mình.
Cậu luôn nói không muốn đi, nhưng sự phản đối của cậu không có tác dụng, dưới sự nhõng nhẽo của Tạ Bệnh Miễn, cậu phải miễn cưỡng đồng ý.
Vào mùa thu, người leo núi rất đông. Lúc này núi Lộc Đài vẫn chưa có tuyết, trên núi đầy lá đỏ. Vào buổi sáng, mặt trời mọc treo lơ lửng trên đỉnh núi, nhìn từ xa giống như một bức tranh thủy mặc.
Hạ Thanh Từ theo sau Tạ Bệnh Miễn, Tạ Bệnh Miễn mang theo thức ăn và nước uống, suốt dọc đường rất kiên nhẫn với cậu. Khi cậu mệt, hắn sẽ dừng lại ngồi bên cạnh, bóc chocolate cho cậu, còn giúp cậu vặn nắp chai nước nữa.
"Tuế Tuế, em xem, trong núi có sóc kìa."
Tạ Bệnh Miễn chỉ về cái cây đằng sau lưng họ, trên đó có một con sóc nhỏ đang nhanh chóng leo lên.
"Sóc có ăn được chocolate không?"
Tạ Bệnh Miễn: "Em hỏi nó xem có ăn được không."
Hạ Thanh Từ lên mạng tra, sóc không thể ăn chocolate, sẽ bị ngộ độc. Cậu ăn xong, nhìn sóc leo lên cây rồi biến mất, cậu và Tạ Bệnh Miễn cũng tiếp tục leo núi.
"Tại sao lại muốn đến núi Lộc Đài?"
"Anh đến đây để cầu nguyện và còn muốn một bình rượu hoa lê nữa."
Hạ Thanh Từ hiểu ra, tên quỷ ấu trĩ này vẫn chưa từ bỏ, hóa ra vẫn luôn nhớ đến, thật sự tin vào cái thần thoại hư vô đó.
Làm gì có loại rượu nào uống vào là có thể sống mãi bên nhau được chứ, đó chỉ là chuyện thần thoại thôi mà.
Nhưng cậu cũng không phản đối, theo sau Tạ Bệnh Miễn chậm rì rì bò lên.
Hai người họ đến miếu Thiện Tinh, vẫn là bức tượng thần quân đẹp đẽ đứng trong chính điện, trong điện khói hương bay lên nghi ngút, như một lớp màn che phủ lên khuôn mặt thần.
Tạ Bệnh Miễn chắp tay, lần này thái độ lại rất thành kính.
— Nếu thật sự có thần linh, hy vọng thần linh có thể thực hiện tâm nguyện của anh.
— Nguyện cho anh và người anh thương mãi mãi bên nhau, tình yêu vĩnh cửu, cùng nhau sống lâu trăm tuổi.
END.
_____
P/S: Và rồi chuyến tàu "Cố Chấp Tránh Xa Nam Thần" cũng đã đến trạm cuối cùng. Quý khách vui lòng kiểm tra lại "vali" cảm xúc trước khi xuống tàu. Chúc quý khách có những hành trình mới đầy thú vị và hẹn gặp lại ở những chuyến tàu tiếp theo, nơi những câu chuyện mới vẫn đang chờ được kể. Cảm ơn quý khách đã đồng hành cùng tôi trong chuyến đi này!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]