PaiPai ngày càng thích nghi với cuộc sống của con người hơn. Ngày ngày ngồi đối diện với tivi xem tin tức, cũng đã có thể nói gần hết các từ ngữ thông thường, đương nhiên không tránh khỏi việc học được vài từ ngữ địa phương, “Làm chi đó bạn?”, “Ăng cưm chửa bạn ưi?”, “Aiyamaya”
Sau đó sẽ đi xem đủ các thể loại phim truyền hình. Bá Viễn, Lưu Chương và Trương Gia Nguyên đã rất ngạc nhiên khi thấy rằng Pai Pai không biết đang nói ngoại ngữ nào, thậm chí còn thông thạo hơn cả tiếng Trung Quốc.
“Đó là tiếng Đức, tiếng Đức.” Pai Pai cho bọn họ xem một chú cá sấu, “ Không biết tại sao, nhưng em cảm thấy rất quen thuộc, đột nhiên có thể nói rất nhiều.”
“PaiPai, em không phải một chú thỏ Đức đấy chứ?” Lưu Chương hỏi.
“Em không biết, em cứ đi lang thang suốt.” Pai Pai lắc lắc bộ lông thỏ không tồn tại, ôm lấy tay Bá Viễn cảm ơn, “Vậy nên Pai Pai muốn cảm ơn Bá Viễn.”
Bá Viễn xoa xoa tóc cậu, nhưng ngay lập tức Pai Pai đã bị Lưu Chương nắm lấy cổ áo kéo người về bên cạnh mình.
Pai Pai không hiểu, nhưng Pai Pai cũng không dám hỏi, bởi vì sắc mặt của Lưu Chương bây giờ cực kỳ không tốt.
Trương Gia Nguyên trầm ngâm nói với cậu, “Cái hành vi này của Lưu Chương, được gọi là ăn giấm chua”. Quả nhiên, lời còn chưa nói hết đã lãnh ngay một cái gối từ phía Lưu Chương bay tới, kèm theo đó là một âm thanh cao vút, “Cút đi”.
Trương Gia Nguyên làm như không thấy nhà cháy mà còn cố vứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-thuong-hao-thang/1149654/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.