Chương trước
Chương sau
PaiPai ngày càng thích nghi với cuộc sống của con người hơn. Ngày ngày ngồi đối diện với tivi xem tin tức, cũng đã có thể nói gần hết các từ ngữ thông thường, đương nhiên không tránh khỏi việc học được vài từ ngữ địa phương, “Làm chi đó bạn?”, “Ăng cưm chửa bạn ưi?”, “Aiyamaya”
Sau đó sẽ đi xem đủ các thể loại phim truyền hình. Bá Viễn, Lưu Chương và Trương Gia Nguyên đã rất ngạc nhiên khi thấy rằng Pai Pai không biết đang nói ngoại ngữ nào, thậm chí còn thông thạo hơn cả tiếng Trung Quốc.
“Đó là tiếng Đức, tiếng Đức.” Pai Pai cho bọn họ xem một chú cá sấu, “ Không biết tại sao, nhưng em cảm thấy rất quen thuộc, đột nhiên có thể nói rất nhiều.”
“PaiPai, em không phải một chú thỏ Đức đấy chứ?” Lưu Chương hỏi.
“Em không biết, em cứ đi lang thang suốt.” Pai Pai lắc lắc bộ lông thỏ không tồn tại, ôm lấy tay Bá Viễn cảm ơn, “Vậy nên Pai Pai muốn cảm ơn Bá Viễn.”
Bá Viễn xoa xoa tóc cậu, nhưng ngay lập tức Pai Pai đã bị Lưu Chương nắm lấy cổ áo kéo người về bên cạnh mình.
Pai Pai không hiểu, nhưng Pai Pai cũng không dám hỏi, bởi vì sắc mặt của Lưu Chương bây giờ cực kỳ không tốt.
Trương Gia Nguyên trầm ngâm nói với cậu, “Cái hành vi này của Lưu Chương, được gọi là ăn giấm chua”. Quả nhiên, lời còn chưa nói hết đã lãnh ngay một cái gối từ phía Lưu Chương bay tới, kèm theo đó là một âm thanh cao vút, “Cút đi”.
Trương Gia Nguyên làm như không thấy nhà cháy mà còn cố vứt thêm một câu, "Con người tụi anh chỉ khi đối mặt với người mình thích mới có thể ăn giấm".
Trương Gia Nguyên ghi hận:
Cách đây vài ngày, Trương Gia Nguyên và Bá Viễn đi mua nguyên liệu, khi trở về thì đầy túi lớn túi nhỏ, Trương Gia Nguyên cảm thấy bản thân mình khí lực lớn cầm nhiều chút cũng là điều đương nhiên, Pai Pai đi ra đón bọn họ nên cầm giúp luôn hai túi.
Vừa lúc Lưu Chương về đến, vẻ mặt căng thẳng viết to hai chữ lo lắng, Trương Gia Nguyên còn đang muốn nhờ xách giúp một chút, kết quả cái tên Lưu Chương kia thế mà trực tiếp bỏ qua cậu, lấy đồ từ trong tay Pai Pai, còn phàn nàn với Trương Gia Nguyên, "Làm sao có thể để cho Pai Pai cầm đồ nặng như vậy chứ."
“Em mẹ nó mới là người xách đồ nặng đây này.” Trương Gia Nguyên nghiến răng nghiến lợi, thật sự muốn đánh người.
/
Pai Pai tò mò hỏi như thế nào gọi là ‘thích’?
“Pai Pai khi ăn lá rau rất vui vẻ, đó là thích.” Bá Viễn vì để tránh Trương Gia Nguyên và Lưu Chương đánh nhau mà nhanh chóng giải thích.
“Vậy Lưu Chương cũng muốn ăn Pai Pai sao?” Pai Pai nói xong mới dường như nhận ra điều gì đó, vẻ mặt dần dần sợ hãi, hai mắt rưng rưng trông đến thập phần đáng thương.
“Không, không phải là ý này. Anh mới thích ăn thịt thỏ, Lưu Chương không ăn.” Sau khi Bá Viễn nói xong, không khí bắt đầu đông cứng.
Nước mắt của Pai Pai sắp rơi ra rồi, trong một lúc, cậu không thể phân biệt được mình đang buồn vì bị ăn thịt hay buồn vì Lưu Chương không ăn thịt mình.
"Này, Pai-er em đừng khóc, đều trách anh nói bậy. Anh Viễn không ăn thịt em đâu, Lưu Chương cũng sẽ không ăn em. Đừng khóc nữa mà." Trương Gia Nguyên vội vội vàng vàng đưa khăn giấy cho PaiPai. “Sao em càng khóc dữ hơn vậy?"
Lưu Chương an ủi cậu, "Em xem, tụi anh đều ở đây cùng em, chúng ta cùng nhau ăn cơm, cùng nhau sinh hoạt, bởi vì yêu thích em nên mới có thể làm vậy. Anh, anh Viễn, anh Nguyên, đều thích em."
Pai Pai gật đầu bày tỏ mình đã hiểu, nhưng trong lòng lại vẫn cảm thấy hơi mất mát.
Ngày thứ hai Lưu Chương từ trường học trở về hiếm khi lại cao hứng như vậy, anh ôm Pai Pai lên xoay tròn một vòng, "Pai ~ bài luận văn của anh đã được thông qua rồi!"
Pai Pai không biết xảy ra chuyện gì, nhưng thấy Lưu Chương rất vui nên cậu cũng nắm tay nhảy với anh, "Như vậy tối nay sẽ ăn mừng đúng không?"
"Tất nhiên rồi."
Phim ngôn tình phát trên tivi đang chiếu những cảnh không thích hợp với trẻ nhỏ, Lưu Chương lập tức che mắt Pai Pai, “Sao em lại xem mấy cái này”, rồi đưa tay tắt điều khiển từ xa.
"Em đã tìm hiểu một chút về “thích”..."
"Thực ra “thích” mà Nguyên Nhi ca nói ngày hôm qua có nghĩa là "yêu ", đúng không?"
Lưu Chương thầm nghĩ, em không thể phát âm đúng tên của anh, nhưng cái từ ‘er’ kia lại nói được rất rõ ràng đấy nhỉ, vừa hay cần giải thích cho Pai Pai hai từ này là nói ở ngữ cảnh khác nhau.
Anh nghe thấy PaiPai hỏi, "Em có thể yêu anh không?"
Đôi mắt của Pai Pai như hồ nước sâu thẳm vừa trong sáng lại sạch sẽ, đôi tai cảm giác như muốn vểnh lên, giống như một con thỏ.
Lưu Chương vỗ vỗ đầu cậu, "Việc đầu tiên là phải yêu chính mình, love yourself."
"Sau đó thì sao, có thể yêu anh không?"
Lưu Chương tránh khỏi tầm mắt của cậu, ngượng ngùng gật đầu.
END.
________
Có phải mọi người cảm thấy kết thúc hơi chóng vánh đúng không? Tôi cũng thấy vậy đó haha, nhưng biết làm sao được bây giờ, đây chỉ là một chiếc Shortfic be bé nhỏ xinh + thanh thủy văn thôi ???. Ừ thì tại vì tôi chưa có can đảm đi lái xe cho hai bạn nhỏ đó. Nói sao nhỉ, đợi khi nào đủ dũng khí thì nói sau nha.
Cảm ơn mọi người đã theo dõi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.