Bốn người ngồi trên sofa, Trương Gia Nguyên vẻ mặt nghiêm trọng, “Pai Pai?”
Cậu nhóc lạ mặt gật gật đầu, trên người mặc chiếc áo sơ mi của Lưu Chương, rộng hơn một chút so với cơ thể cậu, Bá Viễn đành tìm đến một cái ghim giúp cậu che đi phần ngực bị lộ ra.
“Như vậy cũng có nghĩa là, Pai Pai… từ một con thỏ, biến thành người sao?” Trương Gia Nguyên hoài nghi hỏi lại lần nữa, “Thật sự là không thể tìm thấy Pai Pai sao?”
“Anh đã tìm bốn phía xung quanh rồi, hơn nữa...” Lưu Chương đưa tay ra, cậu nhóc dựa vào lòng bàn tay của anh một cách thành thục, dùng cái cằm nhỏ của mình dụi qua dụi lại.
“Wow, chết tiệt, cậu ta thực sự là Pai Pai.”
Trương Gia Nguyên cuối cùng cũng chịu chấp nhận sự thật này, cậu bóp khuôn mặt của Pai Pai kéo về phía mình.
“Oa... chết tiệt “ Cậu nhóc dường như không còn có thể gầm gừ giống như một con thỏ nhỏ nữa, cũng không thể nói tiếng người, vì vậy chỉ có thể cố gắng ngắt quãng mà nói như Trương Gia Nguyên.
“Pai Pai, đừng học cách nói của Nguyên Nhi.” Bá Viễn giải vây cho cậu, anh là người nhanh nhất tiếp nhận được hiện thực này.
Sau khi Bá Viễn nhìn thấy một màn không nên xem, liền bị Lưu Chương gào lên một tiếng gọi quay lại, “Viễn ca, người là do anh đem về, anh nhanh đem cậu ta đi đi!” Bây giờ nghĩ lại, nói như vậy cũng không sai.
Sau khi Lưu Chương nói xong câu ‘dẫn người đi’, Pai Pai đang ngồi trên giường khóe miệng đều sụp cả xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-thuong-hao-thang/1149653/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.