Edit: Phương Vũ LustLeviathan
Lúc nghe Cổ Thần Hoán nói muốn cho cậu gặp Nghiêm Ngũ, trong lòng Thời Thiên đầy mong đợi, mong được nhìn thấy vị thúc thúc vĩ đại không gì không làm được của cậu thời niên thiếu.
Nhưng khi thực sự ngồi trước mặt Nghiêm Ngũ, Thời Thiên đột nhiên phát hiện cậu không tìm được cảm giác giống như khi còn nhỏ, sự ngưỡng mộ trước kia đã biến thành cảm giác xa lạ khó nói nên lời.
Hồi tưởng lại quá khứ, Thời Thiên nhận ra vị thúc thúc đã sáu, bảy năm không gặp trong lòng cậu, vị thúc thúc thân thiết dịu dàng năm đó đã dần dần trở nên mờ nhạt trong tâm trí cậu, hôm nay gặp mặt, cậu mới chợt nhớ lại khoảng thời gian hai người vui vẻ bên nhau.
Đối mặt với Thời Thiên, nụ cười của Nghiêm Ngũ vẫn như trước đây, ánh mắt gã ôn nhu, tỉ mỉ nhìn gương mặt Thời Thiên chăm chú.
Gã đã từng cố gắng đè nén ý nghĩ mê luyến gương mặt này, bởi gã cảm thấy ý nghĩ đó thật tà ác, xấu xa, nhưng bây giờ nhìn người con trai xinh đẹp trước mắt, từ ngây ngô biến thành thành thục, đáy mắt gã nhìn cậu luôn mang theo lưu luyến.
Nhiều năm qua đi, đứa trẻ động lòng người khi trước ngày càng trở nên hấp dẫn, từ trong ra ngoài, từ khí chất đến dáng vẻ, tất thảy đều hoàn mỹ khiến kẻ khác say mê.
"Ngũ thúc, con sống rất tốt, không có gì oan ức đâu." Thời Thiên mỉm cười.
Thời Thiên không muốn cầu viện ai cả, từ khi Cổ Thần Hoán đánh Nguyên Hiên trọng thương, cậu liền quyết định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-sung/1309118/quyen-2-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.