Nam nhân ngồi ở ghế sau nghe vậy mở mắt, không nhanh không chậm nghiêng đầu, ánh mắt nhàn nhạt tùy ý quét về phía ngoài cửa xe. Nam nhân được bảo dưỡng rất tốt, tuổi gần bốn mươi nhưng nhìn qua chỉ mới ngoài ba mươi, khuôn mặt tuấn lãng ma mị mang khí chất biếng nhác mà cao quý, mặc một bộ âu phục thủ công đắt giá, cầm trong tay một cây trượng màu đen, phong phạm tao nhã như quý tộc, chỉ là đôi mắt đen kia lại lắng đọng huyết tanh mưa máu khiến người nhìn sợ hãi. "Khách sạn của Cổ Thần Hoán, đi vào sẽ đả thảo kinh xà." Thanh âm của nam nhân hơi có chút ám ách, nói chuyện rất chậm. "Nếu không thì chúng ta trực tiếp cướp người của Cổ Thần Hoán." Thủ hạ đề nghị, "Cổ Thần Hoán là người thông minh, hẳn là biết không nên vì một kẻ mình ghét hận mà đắc tội với Ngũ thúc." Nam nhân âm hiểm cười, không nhanh không chậm nói, "Ghét hận? Hắn bây giờ đối với tiểu bảo bối của ta e rằng không chỉ có oán hận." "Nhưng bốn năm trước, thiếu gia đã thấy mẹ hắn chết mà không... " "Nếu là người khác, Cổ Thần Hoán sớm đã lấy mạng em ấy, thế nhưng hắn... " Nam nhân bỏ dở câu nói, gã cúi đầu mân mê chiếc nhẫn ngọc trên tay, cười trầm thấp, "Thực ra cũng không vấn đề gì, hắn chỉ đang nuôi người thay ta mà thôi, hiện tại, đã đến lúc phải trả." "Vậy kế tiếp Ngũ thúc ngài muốn đòi lại Thời thiếu gia từ chỗ Cổ Thần Hoán?" "Không, về khách sạn trước đã, sẽ có người không kiên nhẫn được như ta mà xuất thủ trước, chúng ta xem trò hay rồi tính." "Rõ." _____ Gần mười một giờ đêm, Cổ Thần Hoán xử lý xong công vụ liền trở lại khách sạn. Thời Thiên vẫn còn say ngủ, có lẽ là do quá mỏi mệt, cho nên mặc dù Cổ Thần Hoán vén chăn nằm xuống, Thời Thiên cũng không tỉnh lại. Cổ Thần Hoán ôm eo Thời Thiên, cúi đầu hôn một cái lên môi cậu rồi mới nằm xuống nệm tì cằm lên tóc Thời Thiên, chậm rãi nhắm mắt. ____ Do ngủ quá sớm, cho nên trời chưa sáng Thời Thiên đã tỉnh giấc, khi cậu ý thức được bản thân đang dán chặt vào lồng ngực một người, thân thể theo bản năng cứng đờ, vừa định đưa tay đẩy, đỉnh đầu đã truyền đến thanh âm ngái ngủ của Cổ Thần Hoán, "Trời còn chưa sáng, ngủ thêm một lát nữa đi." Nghe thấy tiếng Cổ Thần Hoán, Thời Thiên không lộn xộn nữa, chỉ là, cơn buồn ngủ bay sạch sẽ. Cảm giác người trong lồng ngực không có ý muốn ngủ tiếp, Cổ Thần Hoán cũng dần tỉnh ngủ, hắn lùi người xuống, làm cho mặt hắn đối diện với Thời Thiên. Thời Thiên vừa mới tỉnh ngủ cực kỳ dịu ngoan, mi mắt khép hờ, ánh mắt nhàn nhạt, nhìn qua giống như một con mèo cao quý lười biếng mà khêu gợi, Cổ Thần Hoán nhìn đến mê muội, một tay khẽ xoa lên thắt lưng Thời Thiên, tay còn lại vuốt ve gương mặt cậu, cuối cùng không kiềm chế được mà đặt một nụ hôn lên trán cậu. Kỳ thực trong lòng Cổ Thần Hoán nghĩ, hắn rất muốn hài hòa chung sống với người con trai này, rất muốn cưỡng ép tách người đang nằm trong lòng mình ra khỏi cái chết của cha mẹ hắn, chỉ coi cậu là người mà hắn cần phải bảo vệ nâng niu. Muốn cậu ở bên hắn cả đời, dùng những ngày hai người chung sống mà từng chút một tháo gỡ những nút thắt trong lòng hắn. Nhưng... ít nhất là hiện tại, khi hắn vừa biết về nguyên nhân cái chết của cha, hắn không thể thuyết phục bản thân đối xử với Thời Thiên như lúc trước. Cổ Thần Hoán vuốt ve sống mũi Thời Thiên, đôi môi, cuối cùng bàn tay chậm rãi trượt đến lồng ngực cùng xương quai xanh mê người. Đầu ngón tay truyền tới xúc cảm ngọt ngào khiến Cổ Thần Hoán vô tình động dục vọng, Cổ Thần Hoán vươn mình, hai tay chống xuống hai bên đầu Thời Thiên, nhìn ánh mắt hờ hững của cậu, "Không nhiều, tôi chỉ muốn một lần." Trên mặt Thời Thiên không nhìn ra bất cứ tâm tình gì, giọng nói cũng phi thường bình tĩnh, "Tính cả tối hôm qua, trả cho tôi hai vạn là được." Cổ Thần Hoán sững sờ, dục vọng bị một câu nói của Thời Thiên dập tắt, sắc mặt phức tạp đứng dậy, cầm lấy hộp thuốc lá trên chiếc bàn cạnh giường, rút ra một điếu thuốc. Cổ Thần Hoán không nghĩ sẽ cứu Thời Việt Nam, tại Thời Việt Nam, hài cốt của cha hắn cũng không còn, nếu hắn cứu Thời Việt Nam, vậy thì hắn sẽ phải gánh lấy tội danh bất hiếu đại nghịch bất đạo. Nếu như muốn tìm một người để đền mạng cho cha, Thời Việt Nam tội lỗi chồng chất hiển nhiên là thích hợp hơn so với Thời Thiên. Cha hắn vì Thời Thiên mà chết, vậy hãy để cho Thời Thiên mãi mãi ở lại bên hắn, dùng cả đời để bồi thường. "Sau này sẽ không có một lần một vạn nữa, em cũng đừng nghĩ dựa vào cách này để kiếm tiền từ chỗ tôi." Cổ Thần Hoán hút thuốc, giọng điệu âm trầm, "Em ngoan ngoãn ở cạnh tôi, nếu ngày nào đó tâm tình tôi tốt, tôi tự sẽ cứu Thời Việt Nam." Thời Thiên thê lương cười một tiếng, "Cổ Thần Hoán, tôi còn có thể tin tưởng lời anh nói sao?" "Em không thể không tin." Cổ Thần Hoán dập tắt điếu thuốc vào trong gật tàn, một lần nữa nằm xuống, "Thời Thiên, hiện tại tôi đang bình tĩnh hơn hôm qua, đừng để tôi lại giống như hôm qua, nếu làm thế, người thống khổ sẽ chỉ là em." Nhớ tới ngày hôm qua, thân thể Thời Thiên run lên, cậu rũ mi mắt, thanh âm rất nhẹ, "Chỉ cần anh chịu cứu cha tôi, tôi sẽ không nói những lời khiến anh mất hứng." Thời Thiên biết, nếu vẫn là một lần một vạn, cho dù bị Cổ Thần Hoán làm đến chết, cậu cũng chưa thể gom đủ số tiền phẫu thuật cho cha trước cực hạn, Cổ Thần Hoán đột nhiên đổi ý, trái lại tạo cho cậu cơ hội kiếm được số tiền kia trong khoảng thời gian sớm hơn. Bất quá Thời Thiên vẫn sợ, sợ Cổ Thần Hoán chỉ đang lừa gạt cậu, chứ thực ra hắn không hề có ý định cứu giúp. Thời Thiên ngẩng đầu lặng lẽ nhìn Cổ Thần Hoán đã nhắm mắt lại, ánh mắt lập tức ảm đạm, cậu cúi đầu dựa vào lòng Cổ Thần Hoán, bàn tay run rẩy sờ về phía hạ thân hắn. _____ Trước cửa bệnh viện có một bãi cỏ, mỗi sáng sớm, lão quản gia sẽ giúp Thời Việt Nam ngồi xe lăn ra ngoài phơi nắng, không còn dã tâm bừng bừng như năm xưa, Thời Việt Nam rất hưởng thụ khoảnh khắc an tĩnh yên lành mỗi sớm mai này. Một vị bác sĩ có chút kỳ quái mặc blouse trắng đi tới, đầu tiên là hỏi Thời Việt Nam vài vấn đề, sau đó nói muốn đưa Thời Việt Nam đi làm kiểm tra thân thể. Nằm viện nhiều ngày như vậy, Thời Việt Nam cũng chưa gặp vị bác sĩ này bao giờ, liền cảnh giác muốn hỏi cho rõ ràng. Bác sĩ đang đẩy xe lăn cho Thời Việt Nam hơi nghiêng người, nhẹ giọng nói bên tai Thời Việt Nam, "Thời lão gia, có người dùng tính mạng của ngài để uy hiếp con trai ngài. Tôi phụng mệnh Nguyên thiếu gia đến đưa ngài đi, nơi này có người theo dõi ngài, hiện tại, ngài cần phải phối hợp với tôi... " Thời Việt Nam cả kinh, nhưng cũng hạ thấp giọng, "Tiểu Thiên hiện tại thế nào rồi?" Nam nhân rất tự nhiên đẩy xe lăn về phía trước, "Thời lão gia yên tâm, chỉ cần tôi thuận lợi đưa ngài rời khỏi nơi này, con trai ngài sẽ không bị kẻ nào khống chế nữa, ngoài ra vì lo cho bệnh tình của ngài, thiếu gia của tôi đã mời chuyên gia nước ngoài về, dự tính sáng mai sẽ phẫu thuật cho Thời lão gia ngài." Chương 92:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]