Phó Chấn ho khan, hồi lâu mới chậm rãi thở dài một hơi: “Có lẽ ta hiểu tại sao nó thích cậu rồi, nói cho cùng, vẫn là bởi vì mới mẻ.”
Giang Phi muốn phản bác Phó Chấn nhưng lại lo lắng mình sẽ nói quá khó nghe, mặc dù lão nhân này há miệng ngậm miệng đều là sinh tử tàn sát, lãnh huyết vô tình, nhưng ông ấy dù sao cũng là cha ruột của Phó Huân, cho dù cuối cùng không thể toại nguyện tâm ý của ông ấy thì cũng phải cẩn thận ứng phó mới được.
Số mệnh không có thân tình ràng buộc, chỉ có thể bị gia tộc đào tạo như máy móc, Giang Phi trái lại càng muốn mang Phó Huân thoát khỏi hơn, cậu muốn cho Phó Huân một nhân sinh ấm áp thoải mái, muốn đền bù những thiếu sót trong tình cảm mà Phó Huân ở Phó gia mấy năm nay.
Quyền lực, địa vị, đây đối với Giang Phi mà nói không quan trọng, sống cùng với thân nhân, người yêu mà cậu quan tâm yêu mến mới là nhân sinh cậu muốn nhất, mà căn cứ vào khoảng thời gian sống chung với Phó Huân, Giang Phi cũng có thể xác định, Phó Huân cũng có suy nghĩ như cậu.
“Thời gian của ta không còn nhiều, đây là thử thách cuối cùng ta dành cho nó.” Phó Chấn nhàn nhạt nói: “ Nói thật, nếu không có cái thử thách này để ta an tâm thì ta rất khó giao toàn bộ cho nó, nếu nó vượt qua ải này của ta thì Phó gia, ta có thể không chút băn khoăn nào giao vào trong tay nó.”
Giang Phi có phần sợ hãi, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-sung-ii/1514899/quyen-2-chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.