Trong trí nhớ của Phó Huân, Phó Chấn chưa bao giờ thể hiện chút tình cảm nào với hắn, quan hệ giữa hắn và Phó Chấn, so với cha con, càng giống loại trên dưới phân rõ thứ bậc hơn.
Mười năm sinh sống ở Phó gia, mới đầu Phó Huân vì còn sống mà sống, càng về sau là vì muốn đạt được nhiều quyền lợi hơn mà sống tiếp, từ chỉ biết tự vệ uyển chuyển mưu sinh đến chủ động cường thế công kích lập uy, hết thảy những thứ này cũng không thể xóa bỏ được cái nghiêm khắc của Phó Chấn cho nên Phó Huân cũng như Phó Chấn không có chút thân tình nào với lão, bây giờ hắn chỉ muốn chờ Phó Chấn chết đi rồi nhanh chóng nắm giữ toàn bộ Phó gia.
Quyền lực và địa vị, là thứ hắn muốn nhất hiện tại.
“Ta nghe Freed nói, con phát triển rất tốt ở thành phố Trung Nam.” Phó Chấn nhìn Phó Huân, có lẽ do yếu ớt nên sắc mặt lão nhìn coi như hiền lành: “Mấy năm nay ta thấy rõ thiên phú kinh doanh của con, không tệ, cuối cùng cũng không làm ta thất vọng.”
Phó Huân khẽ vuốt cằm: “Cám ơn cha đã thừa nhận.”
Phó Chấn nhàn nhạt ừ một tiếng, nói tiếp: “Con đã gặp mặt với Tứ thúc của con chưa?”
Phó Huân biết Phó Chấn nắm rõ hành động của mình trong tay, liền nhẹ giọng nói: “Vâng, chính là buổi trưa hôm nay, Tứ thúc và con đã nói chuyện với nhau một hồi.”
“Tứ thúc của con a, thông minh hơn con, nhưng chính là quá thông minh, trái lại khiến ta có phần không nhìn thấu hắn.” Phó Chấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-sung-ii/1514898/quyen-2-chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.