Giang Phi không nghĩ tới Đại Quất lại đột nhiên phát điên, con mèo mập này cho dù trời có sập xuống cũng vẫn có thể lạnh nhạt ngủ say, tính tình lười biếng lại ôn hòa, không sợ kẻ lạ cũng không ngạo kiều, cho dù là ở chung với loại khốn kiếp như Phó Huân cũng vẫn có thể thân mật cọ cọ nửa ngày, nhưng đối với Phó Nam lại…
Đại Quất nhảy qua bả vai của Giang Phi, lại vượt qua ghế salon, trực tiếp vọt tới dưới chiếc giá mèo, sau đó một hơi leo lên đỉnh giá rúc vào trong ổ.
Phó Huân nhanh chóng cầm tay Phó Nam, dùng khăn giấy trên bàn ấn lên vết thương cho Phó Nam: “Phải đến bệnh viện tiêm.”
“Không sao.” Phó Nam mỉm cười nói: “Thương nhẹ mà thôi, ca không cần lo lắng.”
Vết thương trên tay Phó Nam không sâu nhưng cũng chảy máu, Giang Phi lật đật chạy vào phòng ngủ lấy lọ rượu cồn khử trùng từ trong chiếc hòm chữa bệnh ở nhà ra, rồi ở trước người Phó Nam vừa vặn nắp lọ cồn vừa nói xin lỗi: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, Đại Quất nó…bình thường nó không vậy đâu, cũng không biết hôm nay phát điên cái gì.”
“Không sao.” Phó Nam tựa như nói giỡn đáp: “Khi còn bé bị chó của Tiểu Phi ca đuổi, hiện tại bị mèo của Tiểu Phi ca tấn công, có thể do em trời sinh vô duyên với chó mèo của Tiểu Phi ca.”
Giang Phi co rút khóe miệng, cười có phần lúng túng…Lời của Phó Nam cậu nghe sao cũng thấy là lạ.
“Đại Quất được tắm trừ bọ cùng tiêm thuốc ngừa định kỳ, hẳn sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-sung-ii/1514864/quyen-2-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.