Lần này Giang Phi quả thực không dám động.
Mặc dù Phó Huân cam kết tối nay sẽ không làm gì nhưng cái cam kết khốn kiếp từ trước đến nay đều không thể tin được huống chi là thời điểm dục vọng đã lên thế này.
Cảm giác được thân thể trong ngực run rẩy, Phó Huân cười khẽ: “Yên tâm, để cho tôi ôm một đêm là được, tôi nhất định sẽ không làm gì cả.”
“Anh…”
“Đừng nói chuyện, nếu lúc này cậu văng ra câu nào chọc tức tôi, tôi có lẽ sẽ thật sự không nhịn được.”
Giang Phi không dám lộn xộn, nhưng bị Phó Huân ôm như vậy, tim quả thực lên tới cổ họng mà.
Mặc dù thái độ của Phó Huân không giống lúc trước nhưng Giang Phi vẫn cảm thấy chán ghét như cũ, bởi vì chán ghét Phó Huân cho nên đối với tất cả hành động của Phó Huân đều cực kỳ bài xích.
Phó Huân cọ cổ Giang Phi một hồi, thân thể mới chậm rãi hạ xuống, rồi lại dùng răng cắn cởi hai cúc áo ngủ trước ngực Giang Phi ra.
Một đêm này, Phó Huân đúng là không làm gì cả, nhưng cũng vẫn chiếm hết tiện nghị cần phải chiếm, thần kinh Giang Phi luôn trong trạng thái căng thẳng cực độ, sau khi Phó Huân ngủ rồi, Giang Phi lại thử tránh thoát hai cánh tay của Phó Huân nhưng lại không thành công, cho đến năm giờ sáng, khi trời ngoài cửa sổ đã tờ mờ sáng, Giang Phi mới không chịu nổi mà mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu, trong mơ hồ Giang Phi cảm giác có thứ gì đó mềm mại đang ma
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-sung-ii/1514862/quyen-2-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.