Giang Phi ở phòng trọ cả ngày, ngồi trong phòng vẽ không vẽ được một bản một nét nào, thỉnh thoảng lại cầm điện thoại lên kiểm tra, rất sợ bỏ qua tin nhắn hay một cú điện thoại.
Giang Phi rối rắm có nên chủ động gọi điện thoại cho Phó Huân hỏi chuyện liên quan đến Phó Nam hay không, xác nhận chút xem có thật sự còn sống không.
Nếu như Phó Nam còn sống, vậy có phải đồng nghĩa với việc quan hệ giữa mình cùng Phó Huân hắn cũng đương nhiên chấm dứt từ đây hay không.
Cuộc sống đột nhiên lại có hy vọng phảng phất như có một chùm sáng ngay trước mắt, không còn vô tri vô giác giống như trước nữa, cho dù có buồn chán nằm dí ở phòng trọ một tuần thì vào giờ khắc này, Giang Phi kích động đến nỗi vô pháp tỉnh táo lại.
Chạng vạng tối, Giang Phi rốt cuộc cũng không khống chế được mà gọi điện thoại cho Phó Huân, vô luận kết quả tốt hay xấu thì xác định được chung quy vẫn thỏa đáng hơn hiện tại đối với kết quả không rõ vừa mong đợi lại vừa lo âu.
Thế nhưng, điện thoại reo lên cuối cùng lại tự động cúp máy, không ai nghe.
Giang Phi có phần nản lòng ném điện thoại qua một bên…Lúc trước cậu điện thoại cho Phó Huân, tốc độ Phó Huân nghe từ trước tới nay chưa từng vượt quá ba tiếng.
Giang Phi nghĩ lại, có phải bởi vì hiện tại Phó Nam ở bên cạnh Phó Huân nên Phó Huân kích động đến không thèm để ý cái gì không.
Nếu là như vậy…thì quá tốt rồi!
Đến tận mười hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-sung-ii/1514846/quyen-2-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.