Phó Huân xoay người mở cửa rời khỏi phòng ngủ.
Phó Nam không biết đứng ở ngoài cửa lúc nào, thấy Phó Huân đi ra liền lập tức tiến lên ôm lấy cánh tay Phó Huân, thấp giọng kêu một tiếng ca.
Phó Huân nắm bả vai Phó Nam, mang Phó Nam chuẩn bị rời đi.
Giang Phi chạy ra khỏi phòng ngủ, hướng về phía bóng lưng Phó Nam cùng Phó Huân hét lớn: “Ngươi dám động đến chó của ta, ta liền liều mạng với ngươi!”
Chạng vạng tối mười ngày sau, hai chú chó A Lạp A Gia mà Giang Phi nuôi bị phát hiện miệng sùi bọt mép nằm ở vườn hoa, thời điểm được đưa đến phòng khám thú y thì đã tắt thở.
Bác sĩ thú y nói là bị độc chết.
Hai chú chó A Lạp A Gia này là món quà sinh nhật mười một tuổi mà Giang Hải Tông tặng cho Giang Phi, Giang Phi cực kỳ yêu thích, khi cậu còn rất nhỏ đã xin cha mẹ cho cậu nuôi chó nuôi mèo, đến mười một tuổi mới rốt cuộc được như ý nguyện, thích đến chỉ thiếu ôm chúng lên giường ngủ chung.
Giang Phi gào to khóc lớn, khóc từ nhà đến phòng khám thú y, lại từ phòng khám thú y khóc đến lúc về nhà, vô luận Giang Hải Tông cùng vợ an ủi Giang Phi thế nào, Giang Phi cũng không cách nào thoát khỏi cơn đau buồn.
“Đừng khóc Phi Phi, mẹ mua cho con hai con nữa được chưa?” Nhan Hiểu lau đi vết nước mắt ràn rụa của con trai, lòng thương yêu không dứt: “Con không phải cũng thích mèo sao? Mẹ mua thêm một đôi mèo cho con nuôi nhé.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-sung-ii/1514845/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.