Diệp Phong Miên nói những lời này xong, Phó Huân liền thấy Giang Phi rụt bả vai núp ở sau lưng Diệp Phong Miên, cũng không định tiến lên phía trước, giống như coi Diệp Phong Miên thành lá chắn bảo vệ của mình.
Phó Huân có thể cảm giác được sự an tâm mà Diệp Phong Miên vô hình truyền cho Giang Phi, đã áp chế hoàn toàn sợ hãi của Giang Phi đối với hắn.
Giờ khắc này, Giang Phi hiển nhiên là đã phó thác thân tâm cho Diệp Phong Miên.
Phó Huân lại lần nữa ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, thời khắc này hắn thực sự bình tĩnh lại.
Phó Huân đem điếu thuốc ở đầu ngón tay dập tắt trong đĩa trắng có chứa thịt bò bít tết, sau đó mới ngước mắt bình tĩnh nhìn về phía Diệp Phong Miên: “Nếu Diệp tiên sinh muốn giúp một tay giải quyết vấn đề, vậy tôi liền nói vấn đề khó khăn kia ra, xem thử Diệp tiên sinh có thể nghĩ ra kế giúp tôi không.”
Diệp Phong Miên một tay nắm lấy bàn tay run rẩy của Giang Phi, vẻ mặt chắc chắn đáp: “Phó tổng mời nói.”
Hai chân Phó Huân vắt chéo, tư thái ung dung, ánh mắt hắn nhìn về phía Diệp Phong Miên cũng không mang chút tâm tình gì, giống như là đang trần thuật lại một chuyện công việc hết sức bình thường: “Thời điểm Giang Phi làm tình nhân cho tôi, lại mập mờ không rõ với nam nhân khác, muốn thỉnh giáo Diệp tiên sinh, tôi nên làm thế nào mới có thể lấy lại mặt mũi cho mình.”
Giờ phút này lòng Giang Phi nóng như lửa đốt, cậu cúi đầu càng thấp hơn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-sung-ii/1514802/quyen-1-chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.