Cung nhân đều bị cho ra ngoài, nàng đi vào tẩm điện, an nhiên ngồi xuống giường. “Tỷ phu.”
Người trên giường mở mắt ra, nàng nhìn vào mắt y, trên mặt vẫn là nụ cười xinh đẹp dịu dàng như ngày nào.
Nhìn một lát, nàng nhẹ nhàng lên tiếng: “Ninh Nguyên sai người đến hành cung nói là trong cung đã sắp xếp xong xuôi, thần thiếp có thể hồi cung bất cứ lúc nào. Chắc là nó muốn thần thiếp về cung để cùng ăn tết nên thần thiếp về trước đây, tỷ phu ở lại dưỡng bệnh nhé.”
Càng nghe những lời nàng nói, thần sắc của y càng trở nên khó chịu. Khi nàng nói xong, y hỏi với giọng không dám tin. “Nàng không ở đây với trầm à?”
Hạ Vân Tự cười khẽ. “Ninh Nguyên đã ngồi vững trên ngai vàng, sao thần thiếp phải ở đây với tỷ phu nữa?”
“Nàng…” Y trở nên kích động, vẻ phẫn nộ đã thay thế sự bất ngờ khi nãy, sau đó là vẻ ngạc nhiên đến không dám tin.
Y không ngừng lắc đầu. “Trước đây nàng không như thế…”
“Nếu không sao tỷ phu có thể yên tâm giao lại ngai vàng cho Ninh Nguyên được?” Nàng nói toạc ra, lười phí lời với y.
Y như bị cái gì đó chặn trong ngực, trợn mắt nhìn, không biết qua bao lâu mới nuốt cục tức xuống được, cười lạnh một tiếng. “Được, được lắm.”
Y nói: “Vì ngai vàng, cuối cùng nàng vẫn tính kế trẫm.”
Nàng lẳng lặng nhìn y, lẳng lặng thu hết vẻ bi ai và căm phẫn của y vào mắt.
Hay thật. Y làm như mình tin tưởng nàng lắm mà lại bị nàng đâm một dao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-sung-doat-giang-son/1513909/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.