Sau vài lần cao trào, dâm thuỷ từ huyệt nhỏ phun ra như mưa. Cam Nhu được Võ Tử Bình ôm về doanh trướng, dọc đường đi không tránh được việc bị hắn vừa đi vừa thao. Mấy tướng sĩ tuần tra dọc đường nhìn thấy vú bự nhảy nhót rung lắc cũng nhịn không được đi đến trêu chọc yêu thương nàng một phen, núm vú nhỏ bị bọn họ mút sưng đỏ cả lên, cự vật cắm trong bướm nhỏ cũng không ngừng tác oai tác oái. Theo tần suất cắm rút của hắn, nàng bị đâm cho khóc kêu không ngừng, cho đến khi nằm trên giường lớn trong doanh trướng, nàng ngay cả sức để giơ tay cũng không còn.
Ban đêm ngày hôm đó, Khổng Hoa Đình lặng yên không tiếng động ghé qua nhìn nàng một lần. Cam Nhu trong lúc ngủ có cảm giác ai đó đang nhìn mình, nàng mê mang mở mắt ra thì đụng phải một đôi mắt thâm thuý. Khổng Hoa Đình cũng không ở lâu, chỉ nói trước khi xuất chinh muốn tới nhìn nàng một lát rồi đi. Cam Nhu nghe vậy thì ngoan ngoãn gật đầu, nhìn hắn lưu luyến không rời.
"Đừng nhìn ta như vậy." Khổng Hoa Đình cười khổ nói: "Nàng cứ như vậy, ta sẽ luyến tiếc không muốn đi."
Bàn tay to nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu nàng, Khổng Hoa Đình xoay người rời đi, mới vừa bước ra khỏi cửa đã nghe Cam Nhu ở phía sau kêu lên: "Đình ca ca, chàng nhất định phải bảo trọng nhé."
Khổng Hoa Đình cắn răng xoay người lại, nhéo cái cằm tinh xảo của nàng, sau đó in lên môi nàng một nụ hôn, "Ta sẽ không có việc gì, Nhu Nhi ngoan ngoãn chờ ta trở lại."
Cam Nhu gật đầu thật mạnh, nhìn hắn từng bước đi đến chiến trường, mãi cho đến khi hắn ra khỏi doanh trướng, bóng dáng cao lớn biến mất trong sự lưu luyến của nàng, Cam Nhu mới nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Lại một lần nữa nằm trên giường, Cam Như trằn trọc khó ngủ, đến khi nàng vừa mới chợp mắt được một chút đã nghe thấy tiếng bước chân đan xen vang lên từ bên ngoài. Nàng phủ thêm một chiếc khoác lụa mỏng rồi đi ra ngoài, chỉ thấy các tướng sĩ Ưng Võ Kỵ đã sẵn sàng xuất phát chờ ra trận. Những tướng sĩ đã từng cùng nàng thân mật đều có mặt đầy đủ, bọn họ giống như những lưỡi dao sắc bén hướng lên trời xanh, tuỳ thời có thể cắt ngang bầu trời.
Thì ra đây mới là khí thế chân chính của Ưng Võ Kỵ, mạnh mẽ sát phạt.
Thời điểm đêm đen, khi những tia nắng ban mai còn chưa kịp chiếu rọi, Từ Trấn Bình nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp lấp ló từ xa, đôi mắt chim ưng sắc bén hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó chuyển thành ý cười nhàn nhạt, "Nhu Nhi lại đây!"
Các tướng sĩ nhất trí quay đầu lại nhìn Cam Nhu, bởi vì quân kỷ nghiêm minh nên vẫn chưa có ai nói lời nào, nhưng trên mặt bọn họ đều không giấu được ý cười.
Cam Nhu dưới cái nhìn chăm chú của bọn họ đi đến trước mặt Từ Trấn Bình hành lễ. Nàng còn chưa kịp đứng thẳng dậy đã bị hắn ôm đi, hơi thở ấm áp phả vào tai khiến nàng có chút tê ngứa.
Giọng nói thuần hậu cất giấu một tia vui sướng không dễ phát hiện, "Trời vẫn còn sớm, nàng không ngủ thêm mà chạy tới đây làm gì?"
"Ta không làm được gì cả." Cam Nhu lắc đầu, vẻ mặt khó nén cô đơn, "Ta không phải nam nhi, không có cách nào ra trận giết địch, khi đất nước lâm nguy, ngoại trừ có mặt tiễn đưa mọi người, ta chẳng biết làm gì nữa."
Sắc mặt Từ Trấn Bình vẫn như thường, hoàn toàn không thể nhìn ra hắn đang suy nghĩ điều gì, mấy binh sĩ đang đứng nghiêm trang cũng bất chợt đánh lên tinh thần, yên lặng nhìn nàng. Cam Nhu một lần nữa xoay người thi lễ với các tướng sĩ, "Con gái tội thần Cam Nhu, nguyện mong chư vị bình an vô sự, khải hoàn trở về."
Chân trời hiện lên sắc xanh mờ ảo, gió ngày hè khẽ mơn trớn một góc váy lụa, da thịt tinh tế trắng nõn loé lên đằng sau lớp vải mỏng. Dáng người mềm mại nhỏ nhắn và gương mặt mang theo một tầng ánh sáng nhu hoà của thiếu nữ ánh vào trong đáy mắt của mọi người, cuối cùng bị bọn họ khắc sâu vào tận đáy lòng.
Cam Nhu cúi gầm không dám ngẩng đầu lên, lúc này nàng nghe thấy Từ Trấn Bình lớn giọng quát: "Các ngươi nghe cho rõ, lần này xuất chinh không giống trước kia, sau khi tiêu diệt những mọi rợ kia còn có Nhu Nhi chờ chúng ta trở về."
Mọi người rống to đáp lại, "Rõ!"
Cam Nhu ngẩng đầu, nhìn sự kiên định và kiên quyết tràn ngập trong mắt các tướng sĩ, nhịn không được có chút phát run.
Từ Trấn Bình lại một lần nữa lớn tiếng hô to, "Chúng tướng nghe lệnh, tháp tùng ta tru diệt man di, khải hoàn trở về!"
"Tru diệt man di, khải hoàn trở về!"
"Tru diệt man di, khải hoàn trở về!"
"Tru diệt man di, khải hoàn trở về!"
Tiếng hô rung trời chấn đất khiến người ta cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, lúc này, tia nắng ban mai của ngày mới cũng đã dần ánh lên ở giữa chân trời. Từ Trấn Bình kéo tay Cam Nhu, hơi nóng cuồn cuộn không ngừng truyền đến đầu ngón tay hơi lạnh của nàng, "Nuôi binh ngàn ngày chỉ dùng trong một giờ, chinh chiến nơi sa trường vốn là bổn phận của chúng ta. Trước khi xuất chinh ủng hộ sĩ khí là điều không thể thiếu, có thể đến tiễn đưa làm bọn họ dõng dạc hùng hồn như vậy, thiếu nàng thì không thể. Cho nên nàng đừng tự coi nhẹ bản thân mình, ít nhất việc hôm nay cũng chỉ có nàng mới có thể làm được."
Cam Nhu nhìn cảnh tượng trước mắt không nhịn được rưng rưng, nàng lẩm bẩm nói: "Nhưng mà, ta dựa vào cái gì?"
"Chỉ bằng sự thật tâm của nàng là đủ rồi!" Từ Trấn Bình ôm lấy eo thon dùng sức hôn lên môi nàng, hắn nhướng mày cười nói: "Khoảng thời gian này nàng cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân, chờ đến khi chúng ta trở về nàng chắc phải mệt mỏi lắm đó!"
******************************************Mấy nay bận thừa kế quán lẩu nên hơi lười tí kk
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]